Trong đại điện.

Triệu Giai ngồi trên long ỷ, vẻ mặt xuân phong đắc ý, rõ ràng vẫn đang đắm chìm trong niềm vui thai long phụng.

Nhưng y không nhắc đến chuyện lập người kế vị nữa, hiển nhiên là cuối cùng y vẫn lựa chọn người hiền làm vua, không muốn tuân theo truyền thống. Chuyện mà y suy xét nhiều hơn vẫn là xuất phát của giang sơn Đại Tống, y hy vọng đế quốc mà bản thân mình gầy dựng có thể kéo dài. Tuy y cực kỳ yêu Hoàng hậu, nhưng y vẫn đè nén lại suy nghĩ cá nhân trong lòng, y càng hy vọng chọn được một người thích hợp làm người nối nghiệp của y.

Còn có một điểm, chính là về chuyện này y không có bất cứ trao đổi nào với hai viện. Đây chính là một sự bảo vệ của y đối với Hoàng quyền, bởi vì một khi ngươi thông qua hai viện, vậy thì chắc chắn sẽ khơi dậy sự đối lập giữa luật pháp và hoàng quyền, ngược lại chữa lợn lành thành lợn què.

Trong lòng Lý Kỳ hiểu, trong lòng Tần Cối hiểu, trong lòng hai vị Viện trưởng cũng hiểu. Phải biết là Triệu Giai đã nhượng bộ trước luật pháp đủ rồi, nếu ngươi còn từng bước ép sát, chọc đến Triệu Giai thì kết quả bọn họ không gánh nổi đâu. Lý Cương, Mao Thư cũng vô cùng thức thời, ra vẻ không biết, cố ý để hai viện tránh đi đề tài này.

Tần Cối đương nhiên hi vọng nhìn thấy tình hình này. Nếu quyền lực của hai viện quá lớn, đối với y mà nói cũng không phải là chuyện tốt. Hơn nữa Triệu Giai không vội vã lập người kế vị, hiển nhiên là càng có lợi cho y, y đương nhiên là đoán được mà giả hồ đồ, người ngoài hỏi đến thì y vờ như không biết gì cả.

- Gần đây trẫm nghe nói bệnh viện Thái Sư do Thái Thái Sư xây dựng có được thành công chưa từng có, lấy được thành quả vô cùng tốt, việc này quả thật đáng vui đáng mừng nha. Triệu Giai vô cùng vui vẻ nói.

Một vị Cấp sự trung họ Lương đứng ta nói: - Hoàng thượng, vi thần cho rằng bệnh viện Thái Sư lẫn lộn đầu đuôi, nên chịu trừng phạt.

Văn thần chuyên giội nước lã, đây là chuyện rất khó thay đổi nha.

Triệu Giai tò mò nói: - Nói vậy là sao?

- Thiên chức của lang trung nên cứu người trị thương, y đức làm đầu, lợi đứng sau đức, bệnh viện lại càng nên như vậy. Nhưng bệnh viện Thái Sư lại tràn ngập mùi vị lợi ích, giá xem bệnh đắt đến thần kỳ, không phải người bình thường có thể khám được, không chút y đức nào. Do vậy vi thần đề nghị triều đình nên sửa chữa lại sai lầm của bệnh viện Thái Sư, để bệnh viện Thái Sư làm một tấm gương tốt giống như học viện Thái Sư vậy.

Triệu Giai như thoáng chút suy nghĩ, quay đầu lại hỏi: - Xu Mật Sứ, nghe nói khanh cũng góp không ít công sức vào bệnh viện Thái Sư, không biết Lương ái khanh nói có thật hay không?

Lý Kỳ đứng ra nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, Lương Cấp sự nói vô cùng chính xác, câu nào cũng là thật, hơn nữa chủ ý này là do vi thần đề xuất.

Triệu Giai có vẻ hơi kinh ngạc nói: - Vì sao khanh làm như vậy?

Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, bệnh viện Thái Sư là dân gian xây dựng, cũng được triều đình phê duyệt, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì. Vừa rồi Lương Cấp sự nói tổn hại y đức, vi thần hoàn toàn không tán thành. Trên đời này không có bữa cơm miễn phí, nói học viện Thái Sư đi, tuy không thu bất cứ học phí nào, nhưng học viện Thái Sư thông qua chế độ tuyển chọn nhân tài mà kiếm được thù lao còn nhiều hơn là chế độ học phí.

- Đồng dạng, triều đình đã cổ vũ dân gian mở bệnh viện tư nhân thì đầu tiên ngài phải đảm bảo bệnh viên có thể được lợi. Nếu mở bệnh viện chỉ vì cứu người trị thương, vậy thì bệnh viện này cũng không mở được lâu, không được bao lâu, bệnh viện tư nhân sẽ đóng cửa liên tục, vậy mới là lẫn lộn đầu đuôi.

Lương Cấp sự lập tức nói: - Nhưng giá tiền của bệnh viện Thái Sư quá mắc, người bình thường căn bản không khám được.

Lý Kỳ cười nói: - Trước khi bệnh viện Thái Sư xuất hiện, rất nhiều người cũng không thấy được có thể xem bệnh. Một văn tiền, một văn hàng, bệnh viện Thái Sư cung cấp đều là dược liệu tốt nhất, thiết bị phối hợp hoàn thiện nhất, phục vụ nhân tính nhất. Nếu mọi người đều cảm thấy giá tiền mắc thì sẽ không đi, đã có người đi thì chứng tỏ giá tiền này là hợp lý.

- Cũng giống như là một miếng thịt chín, ngài ăn ở Túy Tiên Cư của ta và ăn ở quán ăn bình thường hoàn toàn là hai giá tiền. Bệnh viện Thái Sư có cân nhắc của bệnh viện Thái Sư, người khác có sách lược của người khác, việc này vốn dĩ là một vụ mua bán, chỉ cần không phạm pháp, triều đình dựa vào cái gì mà nhúng tay vào việc làm ăn của người khác. Nếu là vậy thì triều đình dứt khoát để chính điếm bán mắc như cước điếm luôn đi, ăn cơm còn quan trọng hơn là khám bệnh mà.

Lương Cấp sự bị Lý Kỳ mỉa mai, mặt mày xám như to, há miệng thở dốc lại không biết phản bác thế nào.

Triệu Giai gật đầu nói: - Xu Mật Sứ nói rất có lý, chỉ cần không phạm pháp thì bệnh viện Thái Sư làm thế nào, triều đình cũng không thể tùy ý can thiệp. Hơn nữa gần đầy triều đình đang cổ vũ mạnh mẽ dân gian xây dựng bệnh viện, học viện, giúp triều đình chia sẻ gánh nặng, nếu chuyện gì triều đình cũng nhúng tay vào thì ngược lại sẽ khơi dậy phản ứng không tốt.

Lý Kỳ lại nói: - Hoàng thượng, thật ra chỉ cần sau khi bệnh viện Bách Tính khai trương thì hiện tượng này tự nhiên sẽ sụp đổ, bởi vì bệnh viện của triều đình đã miễn trừ rất nhiều loại thuế, giá cả các mặt đều thấp hơn bệnh viện Thái Sư nhiều, dân chúng bình thường dĩ nhiên sẽ lựa chọn bệnh viện Bách Tính, đến lúc đó có thể bảo đảm ai ai cũng có thể khám bệnh. Để chúc mừng bệnh viện Bách Tính sắp khai trương, vi thần nguyện dâng lên một lễ vật.

Ngang nhiên hối lộ Hoàng đế trên đại điện, Lý Kỳ là người đầu tiên nha!

Tên gian thương ngươi có thể tặng hậu lễ gì đây? Triệu Giai hiếu kỳ nói: - Ồ? Không biết Xu Mật Sứ chuẩn bị hậu lễ gì?

- Vi thần hiện nay nghèo đến chỉ còn lại tiền, ngoài trừ tiền cũng không biết có thể tặng được món gì.

Lý Kỳ lắc đầu thờ dài, thật không biết đã làm tan nát bao nhiêu trái tim, lại nghe hắn nói: - Hoàng thượng, các vị đồng liêu, hẳn các vị đều biết, nhân viên của Túy Tiên Cư ta hơn ngàn người, nhưng ai ai cũng đều sinh bệnh, nhân viên Túy Tiên Cư cũng không ngoại lệ. Bọn họ bỏ ra cố gắng hơn nửa đời cho Túy Tiên Cư ta, vi thần có ơn tất báo, nguyện vì họ mà tích trữ một khoản tiền cho bệnh viện Bách Tính, sau này nếu bọn họ sinh bệnh thì trực tiếp đến bệnh viện Bách Tính chữa, chỉ cần chịu một chút tiền là được, thao tác cụ thể lát nữa vi thần sẽ dâng tấu chương.

- Việc này rất có ý nghĩa.

Triệu Giai thật lòng có chút ngoài ý muốn, hưng phấn nói: - Người ngoài đều nói Lý Kỳ khanh yêu tiền như mạng, không ngờ khanh đối với nhân viên của mình lại hào phóng như vậy.

Lý Kỳ nói: - Vi thần yêu tiền như mạng cũng không giả, nên là tiền thuộc về vi thần, vi thần cũng không nhượng bộ một văn, nhưng tiền nên tiêu thì vi thần cũng sẽ không nháy mắt một cái, quân tử yêu tiền, khi dùng phải có lý.

Tần Cối hiếu kỳ nói: - Xu Mật Sứ, thật ra ngài có thể phát thêm nhiều tiền cho người bên dưới, sao lại làm như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play