Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Ý của Tông Tri phủ là Yến Sơn phủ không có người nghèo, cho nên khó mà chiêu mộ được người phải không?

Tông Trạch lắc đầu nói: - Xu Mật Sứ quá lời rồi, sao có thể không có người nghèo chứ? Chỉ là ta thấy mọi người đều nên đi học, hơn nữa có rất nhiều người dân thường đều tới tìm ta, hy vọng con cái họ cũng có thể đi vào Thái sư học viện đọc sách, nguyện nộp khoản học phí thỏa đáng.

Bây giờ người dân Yến Sơn phủ có tiền, chút học phí này thái sự học viện nổi tiếng ở bên ngoài, hơn nữa trong đó còn có rất nhiều tin tức liên quan tới cuộc sống của họ. Họ đương nhiên là hy vọng con cái mình có thể vào được Thái sư học viện học tập.

Lý Kỳ nói: - Tông Tri phủ có điều không biết, Thái sư học viện này áp dụng là chế độ tuyển chọn nhân tài, chờ sau khi học sinh thành tài, số nhân tài này giao dịch kiếm tiền, chính là vô cùng khả quan. Chuyện này tính ra chút học phí đó căn bản chính là chín trâu mất một sợi lông, nhưng nếu Thái sư học viện bắt đầu thu học phí. Như vậy, chuyện này đối với học sinh mà nói thì không công bằng. Cho nên, thu học phí hiện nay là không thể, vẫn là căn cứ vào thiên phú.

Hiện tại hệ thống Thái sư học viện đã đầy đủ rồi, đại hội tuyển tài hàng năm đều có thể giúp thái sự học viện kiếm được rất nhiều tiền bạc, sớm đã chuyển thiệt thòi thành đại lợi rồi. Đó chính là vì Thái sư học viện đã bồi dưỡng nhân tài đều là những nhân tài chuyên nghiệp. Ví dụ như kế toán, thợ thủ công, nhân tài quản lý, nhân tài kinh tế học. Những điều này trước đây đều không có, đều phải dựa vào bản thân để đi kiếm sống, còn hiện tại thương mại của triều Tống đã phát triển chưa từng có. Đối với những nhân tài này cũng rất cần, những thương nhân giàu có đó hàng năm đều nhìn trông chờ vào đại hội tuyển chọn của Thái sư học viện, để giành lấy tư cách ưu tú, thậm chí họ còn quyên góp cho Thái sư học viện không ít tiền.

Nhiều khi, một nhân tài còn có thể thay đổi được rất nhiều thứ.

Cao Nha Nội chính là vì chó ngáp phải ruồi, ở đại hội tuyển chọn nhân tài khóa thứ nhất đã chọn ra được trạng nguyên Hoàng Trạch, trực tiếp để Quỹ từ thiện Thanh Thiên của y đã vượt qua cả Quỹ từ thiện của Lý Kỳ, hơn nữa còn ngày một phát triển, giàu nứt đố đổ vách.

Về thành công vượt bậc của khóa thứ nhất này đã tạo thành phản ứng liên hoàn, Thái sư học viện đã đi sâu vào lòng dân.

Bây giờ mọi người kỳ vọng nhất chính là thiên tài học viện của Thái Kinh ở Giang Nam, dù sao cũng được triều đình vô cùng xem trọng. Tục truyền, thiên tài học viện này chính là Thái Kinh sai người từ các nước tới chọn ra người có thiên phú cực cao, tuổi tác không quá 6 tuổi, nam nữ đều có, 3 năm 1 lần. Ngoài ra, chế độ của thiên tài học viện và Thái sư học viện cũng rất khác nhau, chú trọng là chuyên nghiệp, chỉ có lĩnh vực chuyên nghiệp cố định, không có khóa học cố định, tất cả mọi khóa học đều dựa vào lượng thiên phú của mỗi học sinh mà định để phát huy khả năng thiên phú của học sinh tới mức tinh xảo, giống như những tri thức căn bản đó đều là thời gian còn lại của khóa học mà học.

Điều này vừa nghe xong đều khiến cho mọi người hứng thú. Rất nhiều thương nhân đã chạy đi khảo sát, ngay cả Triệu Giai cũng sai ngươi đi thăm dò tin tức. Nghe nói rất ít trẻ em đều có bản lĩnh đọc qua là nhớ hết, tương lai đại hội tuyển chọn nhân tài của thiên tài học viện khóa thứ nhất này nhất định sẽ chấn động cả nước.

Đương nhiên cái giá này chắc chắn là rất cao, Thái Kinh nằm kiếm tiền là được rồi.

Tông Trạch nghe mà vẻ mặt âu sầu, hiện rõ vẻ không vui. Ngươi đây hoàn toàn chính là chạy đi kiếm tiền rồi!

Lý Kỳ nhìn vào mắt, trong lòng cũng hiểu nỗi khổ của Tông Trạch. Là một Tri phủ của một phủ, ông ta đương nhiên là hy vọng dân của mình ai cũng đều hiểu địa nghĩa, biết nhận thức chung, liền bật cười ha hả nói: - Tông Tri phủ, Thái sư học viện hoàn toàn thuộc tư nhân, người ta có dự tính của người ta. Nếu muốn làm được tới mức mọi người đều được học hành, vậy thì có lẽ là chuyện mà người làm Tri phủ ông nên làm.

Tông Trạch đỏ bừng mặt lên, nói: - Nhưng ta chỉ có một chút lương bổng, sao có thể xây được học viện?

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Một khi bắt đầu thu thuế, ông không phải là có tiền rồi sao.

Tông Trạch nói: - Nhưng đó là tiền của triều đình.

Lý Kỳ nói: - Lẽ nào Tông Tri phủ đã quên Lập pháp viện rồi. Lập pháp viện có lẽ cũng quản lý luật giáo dục, chỉ cần người dân đều cho rằng Yến Sơn phủ này có một học viện, như vậy Lập pháp viện chắc chắn sẽ thông qua. Một khi Lập pháp viện được dựng lên, đó đã trở thành một yêu cầu lập pháp. Điều này dường như là mỗi châu cần phải thành lập một phủ nha, là yêu cầu về mặt chính trị, bởi vì không có nha phủ thì không thể được.

Tông Trạch ngẫm nghĩ một hồi, vuốt râu nói: - Lão phu hiểu rồi.

Đoàn người ở đây xem một chút rồi rời đi.

Tông Trạch bỗng lên tiếng nói: - Đúng rồi, Xu Mật Sứ, có chuyện Tông mỗ vẫn muốn thỉnh giáo ngươi một chút, triều đình không phải định xây dựng bệnh viện ở các châu, không biết Yến Sơn phủ cũng nằm trong số đó.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên, các phủ đều ở trong đó.

Tông Trạch ừ một tiếng, lại nói: - Ban đầu Liêu quốc đã từng tạm thời dời đô tới Yến Sơn phủ, sau đó Chân Ngũ Thần lại đóng ở Yến Sơn phủ. Những người này đều vô cùng thích hưởng thụ, cho nên, nha phủ của Yến Sơn phủ này. Vì vậy, nha phủ của Yến Sơn phủ này có lẽ là vô cùng xa hoa, quy mô còn lớn hơn cả nha phủ Đại Danh phủ gấp đôi.

Chân Ngũ Thần này ngày xưa ở đây chính là Hoàng đế địa phương, đã từng đại hưng rầm rộ, nha phủ của Yến Sơn phủ này đã xây dựng như hoàng cung.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Khó trách Tông Tri phủ khí sắc tốt như vậy, hóa ra nguyên nhân là vì ở đây.

- Xu Mật Sứ nói đùa.

Tông Trạch xấu hổ khoát tay, lại nói: - Nhưng chúng ta căn bản không dùng hết đất đai lớn như vậy, cho nên ta mới đang nghĩ, nha phủ này phân tách ra, đã chia ra một phần dùng để xây dựng bệnh viện, như vậy cũng có thể thừa ra không ít tiền. Dù sao nhà cửa đều có sẵn, cải tạo một chút là được rồi.

- Chuyện này thật ra cũng rất khả thi.

Lý Kỳ gật đầu, nhíu mày một chút, bỗng thấp giọng nói: - Chú ý này dù không sai, nhưng Tông Tri phủ, ông không thể nghĩ như vậy được.

Tông Trạch kinh ngạc nói: - Vậy nên làm thế nào?

Lý Kỳ cười gian nói: - Việc mở rộng nha phủ này có lẽ người dân Yến Sơn phủ sẽ dốc hết tâm huyết để hoàn thành, có lẽ là thuộc tài chính địa phương, dù sao không phải là triều đình hạ lệnh xây dựng mở rộng, mà triều đình xây dựng bệnh viện. Đó là thuộc quy hoạch của triều đình. Nếu trực tiếp cải tạo, vậy thì chẳng khác nào Yến Sơn phủ vô duyên vô cớ cống nạp cho triều đỉnh một khoản tiền. Nhưng đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của người dân, nếu Yến Sơn phủ giàu có, thì không sao, nhưng vấn đề là Yến Sơn phủ hiện giờ không thu thuế, tài chính chắc chắn cũng không ra làm sao cả. Tiếp theo chính là dùng tiền thực tế, Tông Tri phủ sao không chờ triều đình xuất khoản tiền này ra, số tiền còn lại đi xây dựng trường học.

Tông Trạch nghe cũng thấy lo sợ, liền nói: - Như vậy sao mà được chứ? Đây không phải là lừa tiền của triều đình sao?

- Cũng không thể nói như vậy được.

Lý Kỳ thở dài một tiếng, nói: - Hóa ra nha phủ này có lẽ là triều đình bỏ tiền ra dựng lên, nhưng đám người Chân Ngũ Thần đã xây dựng nha phủ, dùng tài chính của địa phương, tiêu phí là tâm huyết của người dân. Điều này không phải là thuộc triều đình, cũng không phải triều đình quy hoạch. Cho nên, công trình này có lẽ là thuộc địa phương, nếu theo chính sách ngày xưa, chỗ đất này đều nên thuộc về người dân. Nói một cách khác, chính là Yến Sơn phủ các ngươi lấy mảnh đấy này bán cho triều đình xây bệnh viện, kiếm chút tiền, lại là vì người dân phục vụ. Điều này chẳng khác gì đất lại trả lại cho người dân, hoàn toàn phù hợp với chính sách ngày xưa. Chính là vị trí địa lý này, quy mô này, kỳ thực xem ra triều đình vẫn là kiếm được. Điều này thẳng khác gì một cục diện song thắng. Nếu lão trực tiếp tặng cho triều đình, đó chẳng khác nào chính là điều đình được khoản tiền lớn, Yến Sơn phủ thiệt thòi lớn.

Tông Trạch nghe mà ngây người ra, điều này hoàn toàn không thể lý giải được.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói: - Tông Tri phủ, pháp luật quý ở cẩn thận, nhưng chế độ quý ở linh hoạt. Vì sao triều đình lại thay đổi, chính là vì muốn chế độ tahy đổi càng linh hoạt hơn và quy phạm hơn, mà không phải là cứng nhắc thêm, chỉ cần về mặt nguyên tắc đều có thể thay đổi linh hoạt. Ông nghĩ mà xem, học viện này càng nhiều, nhân tài bồi dưỡng càng nhiều, đất nước sẽ càng tốt, tính đi tính lại, cuộc mua bán này người chiến thắng cuối cùng chính là quốc gia.

Hơn nữa, khoản tiền này chuyển đi chuyển lại vẫn là ở Đại Tống ta. Ngoài ra còn dùng tới đao thương, so với việc dùng tiền ở tảng đá đó còn thích hợp hơn. Tuy nhiên, phương án này Tông Tri phủ lão còn phải thông qua Lập pháp viện của các ngươi, không quy củ không thành vuông tròn. Bất kỳ chuyện gì cũng đều không phải là ta một câu ngươi một câu là có thể quyết định được. Nếu ngươi không thông qua Lập pháp viện, nói không chừng có người trung gian kiếm lời từ túi tiền của ngươi.

Trong lòng Tông Trạch bỗng như lóe sáng, đạo lý này rất đơn giản, một khi khoản tiền của bệnh viện được phát ra, ông sẽ có thể dùng danh nghĩa của chính quyền địa phương đề xuất tu sửa bệnh viện lên Lập pháp viện, lại còn tiết kiệm được khoản tiền dùng để xây dựng trường học. Lập pháp tư của Lập pháp viện chắc chắn sẽ giơ tay tán thành, ai mà không muốn con cái mình có thể đi học. Đây cũng là về mặt chính tích là về công về tư, về nước về dân, đều là chuyện tốt, không khỏi vui mừng bật cười ha hả, nói:

- Xem ra lão phu thực sự đã già rồi, không theo kịp nữa rồi. Lời này của Xu Mật Sứ quả thực là đã thức tỉnh Tông mỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play