Tông Trạch bị hai vị tiểu bối này nói tới mức đỏ bừng mặt lên, liền khoát tay nói: - Công đầu gì chứ? Thực không dám giấu, ta cũng là may mắn mà biết được, hơn nữa còn bị hù cho mấy đêm không thể ngủ được, may mà Hàn Ngũ ở đây, con người này càng già càng nhát gan.
Hàn Thế Trung bật cười ha hả nói: - Muốn ta nói à, vẫn là Xu Mật Sứ có dự kiến trước rồi.
Sao lại chuyển sang mình rồi chứ. Lý Kỳ liền nói: - Ta có dự đoán trước gì chứ? Kỳ thực chuyện này thiệt thòi cho Chủng công đã nhắc nhở rồi, ta kỳ thực không có tính tới, Kim quốc lại ra tay nhanh như vậy.
Vừa nghe thấy Chủng Sư Đạo, Tông Trạch không khỏi cảm thán nói:
- Chủng công về hưu rồi, chính là tổn thất lớn của Đại Tống ta.
Lời này vừa nói ra, mấy người đều lắc đầu thở dài.
Lát sau, Tông Trạch bỗng nhớ ra điều gì đó, liền nói: - Đúng rồi, nghe nói quân Kim không phải là rút quân, mà là chuyển đường tây chinh.
Lý Kỳ liền gật đầu.
Tông Trạch nhíu chặt mày, nói: - Quân Kim tây chinh, chúng ta cũng không thể lơ là được, cố gắng gây uy hiếp lớn cho chúng ta đây mà.
Lý Kỳ nói: - Tông Tri phủ là lo lắng quân Kim tây chinh lần này là muốn vu hồi tới phía nam?
Tông Trạch kinh ngạc nói: - Hóa ra Xu Mật Sứ sớm đã nghĩ tới rồi.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Không phải ta nghĩ tới, mà là Chủng nhị tướng quân nghĩ tới.
- Hóa ra là như vậy.
Tông Trạch gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: - Điểm này chúng ta không thể không phòng, một khi để quân Kim vu hồi tới phía nam, khả năng sẽ làm lung lay cơ nghiệp vạn thế của Đại Tống ta.
Lý Kỳ nói: - Ta đã nói tình hình cho Hoàng thượng biết rồi, hy vọng sớm sẽ xuất binh Thổ Phiên, chỉ cần Thổ Phiên trong tay chúng ta, lại cộng thêm vùng Hà Hoàng, thì có thể bản lĩnh ngăn cản quân Kim từ tây xuống phía nam.
- Như vậy thì hay quá.
Mặc dù Tông Trạch gật đầu, nhưng trong lời nói cũng chứa đầy sự bất đắc dĩ, nói: - Chuyện này thật sự là ấm ức, từ sau khi Thái Tông, chúng ta dường như đều rơi vào thế bị động, trong chiến lược thì luôn làm thế nào phòng thủ, mà không tấn công.
Triệu Tinh Yến nói: - Chuyện này cũng không còn cách nào khác. Kỳ thực không nói Đại Tống chúng ta, từ sau đời Hán Vũ đế, mỗi vương triều Trung Nguyên đều là vì những dân tộc phương bắc này mà phải cân não. Họ đều là du mục, không có chỗ ở cố định, đánh không được thì chạy, chờ ngươi đi rồi, họ lại quay về. Mà chúng ta ngay trường ngựa cũng đều không có, chiến mã dường như đều là đi mua, một khi qua Yến Vân thì rất khó mà tiến lên được.
Hàn Thế Trung nói: - Đó cũng không chừng, hỏa cơ của chúng ta có thể khắc chế kỵ binh rất tốt. Mặc dù còn không đến mức chinh phục thảo nguyên, nhưng một khi hỏa cơ lớn lên, muốn bắn mặt trời không lặn ở Thượng Kinh Kim quốc cũng không phải là chuyện không thể.
Ngưu Cao liền gật đầu nói: - Ta tán thành với ý kiến của Hàn tướng quân.
Lý Kỳ bỗng lên tiếng: - Còn có một điểm.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói: - Chính là bức thư của Tông Tri phủ gửi cho ta.
Tông Trạch sửng sốt nói: - Xu Mật Sứ là chỉ?
Lý Kỳ nói: - Xuất phát từ Yến Vân, chúng ta rất khó đẩy mạnh được, kỵ binh của quân địch đi đi về về, chúng ta căn bản không còn cách nào khác, trên đường đi có thể sẽ tiêu tận đại quân của chúng ta. Nhưng xuất phát bằng đường nước, thứ nhất có thể rút ngắn hình trình, thứ hai chỉ cần có thể yểm hộ được đổ bộ, chúng ta có thể tiến lui như ý. Thứ ba, đường biển chúng ta đi là đường thẳng, nhưng đối phương muốn tới cứu, lộ trình đó khả năng là mấy chục lần chúng ta, thậm trí là hàng trăm lần. Như vậy, chúng ta sẽ nhanh hơn chúng, chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng hỏa cơ đánh tốt cuộc chiến đổ bộ này, tới khi đó không biết ai vu hồi ai, nhưng bây giờ nói tới điều này còn hơi sớm. Khi chúng ta thực sự thực hiện theo chiến lược này của Hàn tướng quân, chính là ngày diệt vong của Kim quốc.
Những người còn lại nghe xong lần lượt gật đầu, Hàn Thế Trung khiêm tốn nói: - Kỳ thực ta khi đó không nghĩ được xa như vậy, chỉ là muốn khống chế quân Kim, khẩn cấp dùng, trong đó còn có rất nhiều khiếm khuyết.
Kế hoạch tập kích đường biển này nghe thì dễ, nhưng làm thì lại phức tạp vô cùng, một khi bị kẻ địch dự đoán được, việc đầu tiên là mai phục ở bờ sông, khả năng ngay cả thuyền trở người cũng bị chôn vùi, còn có rất nhiều chi tiết cần phải chú ý, chuẩn bị.
Xét một cách cơ bản mà nói, kỳ thực Hàn Thế Trung hiện giờ cũng không biết binh lực vùng duyên hải của Kim quốc được bố trí thế nào. Khi đó, y cũng là thực sự không còn cách nào khác mới đưa ra sách lược này. Nhưng phải thực sự khiến cho Kim quốc bị tổn thương nặng thì phải hoàn thiện tư tưởng chiến lược này.
- Điều này ta cũng hiểu, vì vậy ta mới không tiết lộ cho quá nhiều người biết, ta không muốn Kim quốc sớm có sự chuẩn bị.
Lý Kỳ nói tiếp: - Kỳ thực đây cũng là một trong những nguyên nhân Hoàng thượng thành lập Bộ tổng tham mưu. Về chiến lược tiến quân đường biển, nhất định phải nghiên cứu kỹ. Kỳ thực người nhìn xa nhất vẫn là Hoàng thượng, Hoàng thượng sớm đã nhìn thấy điểm bất lợi của chúng ta khi bị đánh bị động, cho nên mới thành lập Bộ tổng tham mưu, chuyên dùng để nghiên cứu chiến lược tiến quân các nước.
Tông Trạch chắp tay nói: - Đương kim Hoàng thượng quả thực chính là thánh quân.
Triệu Tinh Yến bật cười ha hả nói: - Tông bá bá, từ bao giờ bá bá học được bản lĩnh nịnh nọt này thế?
Tông Trạch bật cười ha hả, không chút ảo não, tiện theo lời của nàng mà nói: - Không biết Yến Phúc con thấy thế nào?
Triệu Tinh Yến làm ra vẻ như trầm ngâm, nói: - Tông bá bá là người thế nào, công phu nịnh bợ này sao nói được, bây giờ đã lò lửa thuần một màu xanh rồi, không chút tì vết, e là cũng chẳng kém phu quân là bao.
Xem ra người vợ này vẫn chưa quen với thân phận của thê tử, động một chút là lấy mình ra làm tiêu điểm. Lý Kỳ lườm nàng một cái.
Còn những người còn lại thì cười vang, không khí cũng dần thoải mái hơn.
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới một cánh đồng. Lý Kỳ dừng lại, dõi mắt nhìn ra xa, ánh nắng chói chang, khóe mắt đau đau, nhưng thấy người dân đang khom lưng trên cánh đồng, đang khẩn trương thu hoạch lương thực.
Lý Kỳ nói: - Xem ra năm nay là một năm bội thu rồi!
Tông Trạch gật đầu nói: - Điều này quả là thiệt thòi cho Xu Mật Sứ, ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi dân thấy quân đội điều động thường xuyên, cũng hoang mang lo lắng, nhưng mùa thu hoạch đã tới, vì vậy mà ta còn thường xuyên đi an ủi người dân. Nhưng thu hoạch ít ỏi, là quân diễn của Xu Mật Sứ mới an ủi được những người dân này, không ảnh hưởng tới việc thu hoạch.
Lý Kỳ khẽ gật đầu, nói: - Trên đường ta tới cũng đã thấy người dân xung quanh Yến Sơn phủ, dù là người giàu có hay người khá giả, ăn uống cũng đều là gạo trắng, bữa nào cũng đều có thịt cá, công lao này Tông Tri phủ rất lớn.
Triệu Tinh Yến cười nói: - Tông bá bá văn võ song toàn, tất cả những việc này đương nhiên là không nói chơi rồi.
Tông Trạch liền khoát tay nói: - Kỳ thực ta cái gì cũng đều chưa có làm qua. Đây đều là công lao của Hoàng thượng và Xu Mật Sứ. Ngày xưa, quân Kim công hạ nơi đây xong, toàn bộ dân chúng đều bỏ chạy, dù sau khi trải qua cuộc chiến Yến Vân, quay lại không ít người, nhưng đối với cảnh đồng rộng lớn Yến Vân phủ này mà nói, vẫn quá ít. Hơn nữa, canh nông của vùng Yến Vân này vốn đã tương đối phát đạt rồi, ngày xưa nếu Liêu quốc không có Yến Vân này, căn bản không thể địch nổi Đại Tống ta.
Sau đó Xu Mật Sứ người lại hạ lệnh tướng sỹ trả lại đất đai cho người dân, hơn nữa còn miễn trừ thuế má 3 năm, từ đó mới xảy ra tình trạng người ít đất nhiều. Những người nông dân mà các ngươi nhìn thấy, kỳ thực trong nhà khả năng đều có hai ba chục mẫu đất. Các ngươi không biết, từ sau hồi đó, mọi người đều nói Yến Vân có ba nhiều là đất nhiều, lương thực nhiều, địa chủ nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT