Hoàn Châu.

Chủ lực Chiết Gia quân đóng quân tại đây.

Ở chỗ giao giữa Hoàn Châu và Vân Châu, bụi đất tung bay, từng nhóm binh lính đang giao chiến.

Lúc này, Nhạc Phi, Chiết Mỹ Nguyệt cũng biết được Tây Hạ không liên kết với Kim quốc, vì vậy liền giao phòng ngự phía tây cho Chiết Nhan Chất, còn vợ chồng bọn họ thì chạy tới giúp đỡ Chiết Nhan Khả Tồn đóng ở Hoàn Châu.

Sáng sớm hôm nay, hai người đã ra ngoài thị sát.

Khuôn mặt Chiết Mỹ Nguyệt hiện mây đen, hỏi:

- Phu quân, huynh nói xem, quân Kim có động thủ hay không?

Nhạc Phi lắc đầu nói:

- Chuyện này ta cũng không biết, nhưng thời tiết đã trở lạnh, đối phương nếu muốn tấn công, hẳn là trong hai ngày này.

Chiết Mỹ Nguyệt cau mày nói:

- Nhưng ta thấy tam thúc bọn họ hình như cũng không nắm chắc được cái gì.

Nhạc Phi thở dài nói:

- Chúng ta biết muộn hơn, hơn nữa so với lần này, quân Kim phát động tất cả chủ lực, một trận khó đánh.

Chiết Mỹ Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên nói:

- Đúng rồi, viện quân Phủ Châu sao còn chưa tới?

Nhạc Phi ồ một tiếng, nói:

- Bọn họ sẽ không tới Hoàn Châu.

- Cái gì?

- Là ta đề nghị tam thúc không cần đem tất cả binh lực bày bố ở Hoàn Châu.

- Tại sao?

Nhạc Phi nói:

- Ta không tán thành việc liều mạng với quân Kim, dù sao chúng ta còn chưa biết rõ ràng thật giả quân Kim, ta vẫn hi vọng sẽ giống với cuộc chiến bảo vệ Khai Phong lần trước, chọn dùng hệ thống phòng ngự trước nhẹ sau nặng, đằng trước dựa vào hỏa khí địa lôi phối hợp cùng với binh lực để phòng thủ, vừa đánh vừa lui, vừa tiêu hao sinh lực quân Kim, vừa chờ đợi viện quân, và mục đích rõ ràng của quân Kim sau này, chính là lại nghĩ cách làm thế nào để nhào tới.

Chiết Mỹ Nguyệt thoáng chút suy nghĩ rồi gật đầu, nói:

- Kế này của phu quân rất hay, có câu là đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh lần thứ ba thì không còn hăng nữa. Quân Kim vừa mới xuất binh, chắc chắn sẽ rất hung mãnh. Chúng ta hẳn nên tránh đi cạnh sắc, hơn nữa toàn bộ quân Kim đều là kỵ binh, nếu lần này khai chiến đưa vào tất cả binh lực, một khi thất bại, vậy thì tiếp theo toàn quân sẽ bị diệt. Đến lúc đó Hoàn Châu, Sóc Châu, thậm chí là Thái Nguyên đều vô cùng nguy hiểm, khó trách phu quân không sớm điều ba vạn binh mã tới đây.

Nhạc Phi nói:

- Thật ra còn có một mục đích khác nữa, chính là đặc biệt chú ý Hồn Nguyên Châu, dù sao chúng ta không biết quân Kim sẽ chia binh như thế nào. Nếu quân Kim tấn công Hồn Nguyên Châu, binh lực của chúng ta phía sau có thể tùy cơ ứng biến, đi trợ giúp Hồn Nguyên Châu, Hồn Nguyên Châu này không thể mất được, nếu không Hoàn Nhan Tông Hàn chắc chắn sẽ không để chúng ta rút ra.

- Mà bên chúng ta, mặc dù không thủ được Hoàn Châu, cũng không có vấn đề gì, chúng ta còn có thể thủ vững Sóc Châu. Chỉ cần Thái Nguyên không mất, như vậy chúng ta vẫn còn khả năng đánh tiếp với quân Kim, đến lúc đó viện binh chúng ta sẽ liên tục tới theo bốn phương tám hướng, quân Kim sẽ phải đâm lao theo lao. Chúng ta có thể phản công quy mô lớn rồi.





Chiến, hay là không chiến!

Mỗi người không quân Tống đều lo sợ bất an đối với chuyện này, nhưng quyền chủ động lại nằm ở phía quân Kim, mà đồng thời quân Kim có được quyền chủ động cũng do dự. Nếu đối thủ của quân Kim là Tây Hạ, chỉ sợ đã sớm đánh, nhưng thực lực của Đại Tống lại ngang bằng với thực lực của Kim quốc. Hơn nữa dân số lại nhiều, lương thực cho binh lực luôn đủ, một khi khai chiến, vậy thì có tính chất hủy diệt, cho dù một bên thắng, có lẽ đã bị lột một tầng da.

Nội bộ quân Kim đối với vấn đề này cũng xảy ra tranh chấp không ngừng.

Hoàn Nhan Tông Hàn đương nhiên kiên quyết muốn chiến, đại bản doanh của y nằm trong vòng vây quân Tống, điều này làm cho y ăn không ngon ngủ không yên.

Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Hi Doãn vẫn có không ít băn khoăn.

Đặc biệt là Hoàn Nhan Hi Doãn, trong suy nghĩ của bọn hắn, là muốn bẻ gãy khí thế, tiêu diệt tinh nhuệ Tống triều, nhưng hỏa khí quân Tống vẫn khiến gã vôc cùng kiêng kị, trời biết vừa ra khỏi cửa có giẫm lên địa lôi hay không, một khi bị quân Tống tấn công lần thứ nhất, vậy thì sau này càng khó đánh, dù sao một trăm triệu nhân khẩu Đại Tống vẫn còn ở đó, tăng binh đều là tăng một trăm ngàn, chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, tử chiến đến cuối cùng, muốn thắng được trận chiến này nói còn dễ hơn làm. Nếu cuộc chiến lâm vào thế giằng co, đối với bọn hắn là vô cùng bất lợi.

Hoàn Nhan Tông Vọng bọn họ sớm đã định tháng mười sẽ phát động tấn công lần đầu, hiện giờ cách mùng một tháng mười chỉ còn hai ngày, mười lăm vạn đại quân quân Kim đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần chờ bọn hắn hạ lệnh, chỉ cần một tiếng hạ lệnh, bọn họ sẽ từ Vân Châu chia binh ra làm hai cánh, trái phải bọc đánh Chiết Gia Quân ở Hoàn Châu.

Nhất định phải nhanh chóng quyết định.

Phủ đệ của Hoàn Nhan Tông Hàn ngày này, bao gồm, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả, Lưu Ngạn Tông và các đại tướng đều ngồi ở bên trong, bắt đầu đàm phán lần cuối cùng.

Hoàn Nhan Tông Hàn nhắm hai mắt, một lát sau, thản nhiên nói:

- Tông Vọng, đánh, hay là không đánh?

- Vẫn nên thực thi phương án thứ hai đi.

Hoàn Nhan Tông Vọng không hề do dự nói ra.

Hoàn Nhan Tông Hàn mở hai mắt ra, nhìn Hoàn Nhan Hi Doãn đang ngồi một bên.

Hoàn Nhan Hi Doãn gật đầu, nói:

- Ta tán thành lời nói của Hữu Đô Thống.

Hoàn Nhan Tông Hàn nói:

- Tên đầu bếp kia rõ ràng đang phô trương thanh thế, hắn càng làm như vậy, càng thể hiện hắn đang sợ chúng ta. Chúng ta nếu không xuất binh, vậy thì trúng ý của tên đầu bếp này rồi.

- Chuyện này ta biết.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Nhưng dù hắn phô trương thanh thế thế nào, thì biên cương vẫn có hơn mười vạn quân Tống, không ít hơn quân chúng ta. Hơn nữa viện quân của bọn họ cũng đang trên đường tới, ngươi có nắm chắc sẽ đánh tan tác được bọn chúng không, nếu không thể, vậy thì đừng xuất binh.

- Ngươi không đánh thì làm sao biết được?

Hoàn Nhan Tông Hàn hừ nói:

- Lúc trước khi Thái Tổ Thánh Thượng khởi binh, tuy chỉ có mấy ngàn binh mã, nhưng đối mặt với hơn mười vạn quân Liêu, đánh không biết sợ. Hơn nữa còn đánh tan hơn mười vạn binh mã quân Liêu. Hiện giờ chúng ta và binh lính quân Tống tương đương, làm gì không thể thắng được.

- Nếu phụ vương còn ở đây, phụ vương chắc chắn sẽ chiến, ta đây phải làm gương cho binh sĩ, tuyệt không hai lời, chỉ tiếc ---.

Hoàn Nhan Tông Vọng thở dài, nói:

- Hơn nữa Đại Kim lúc này cũng không phải là Đại Kim vừa mới bắt đầu, khi đó chúng ta không có cái gì, hiện tại chúng ta có hàng nghìn hàng vạn con dân, chúng ta không thể không lo lắng cho bọn họ.

Nói tới đây, gã dừng lại một chút, nói:

- Thật ra, nếu không có kế hoạch thứ hai, ta nhất định sẽ chọn lập tức xuất binh, nhưng hiện tại xem ra, kế hoạch thứ hai này rõ ràng phải thắng cùng với kế hoạch thứ nhất.

Hoàn Nhan Tông Hàn ồ một tiếng, nói:

- Ngươi nói như vậy có nghĩa là gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Lúc đầu khi Liêu quốc cường thịnh nhất, từng nhiều lần xuất binh xuôi nam, nhưng đều không tấn công được mà phải lui, hơn nữa còn đại bại, vì thế kí kết hiệp ước Thiền Uyên, đủ thấy nam triều vẫn không phải là một kẻ rác rưởi. Nam triều hiện giờ còn hơn trước kia, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thị bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play