Trong trận sóng gió phong ba này, có một chỗ vô cùng đặc biệt, chính là lần này Lý Kỳ là hoàn toàn không đếm xỉa đến. Phải biết rằng phàm là xuất hiện loại sự tình này, hoặc nhiều hoặc ít đều có quá nhiều quan hệ với Lý Kỳ, nhưng lần này đây là thật sự không có. Trong phủ Lý Kỳ đến một tư kỹ cũng không có, vậy thì thật là sự tồn tại hoàn mỹ vô khuyết.

Nhưng mà thật sự là một chút quan hệ cũng không có sao?

Đương nhiên không phải, đây thậm chí có thể nói là chuyện một tay Lý Kỳ thúc đẩy.

Ở một chỗ trên sườn núi Đông Giao, Lý Kỳ ngồi trong đình, còn Mã Kiều thì lại mặt mày phờ phạc dựa vào cột đình.

- Người đến rồi.

Mã Kiều đột nhiên nói.

Lý Kỳ hơi quay đầu đi, chỉ thấy một đạo sĩ tay cầm phất trần dáng vẻ đạo mạo đi về phía bên này.

Chỉ chốc lát sau, đạo sĩ kia đã tới trong đình, hành lễ nói: - Tiểu nhân Nam Bác Vạn bái kiến đại nhân.

Người này chính là vua săn tin Nam Bác Vạn.

- Miễn lễ.

Lý Kỳ quan sát y một hồi, nói: - Thằng nhãi nhà ngươi này, gần đây mập lên không ít nha!

Nam Bác Vạn ngượng ngùng nói: - Đây đều là đại nhân ban cho.

- Đúng vậy a, thịt đều cho ngươi rồi, ta mới có thể duy trì vóc dáng thon dài như vậy.

Lý Kỳ khẽ cười, lại nghiêm mặt nói: - Tuy nhiên, an nhàn sẽ khiến người lười biếng, không có việc gì thì tìm chút chuyện cho mình làm, nhìn từ hình thể này của ngươi, gần đây ngươi dường như khá nhàn nhã nha.

Nam Bác Vạn sợ hãi nói: - Tiểu nhân biết sai, tiểu nhân sẽ tiếp tục cố gắng.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Vừa hay, hiện tại ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi. Gần đây Lập Pháp Viện ban bố luật bảo hộ nữ nhân, hẳn là ngươi nghe nói rồi chứ?

Nam Bác Vạn gật đầu nói: - Tiểu nhân có nghe nói.

Lý Kỳ nói: - Tuy rằng nhìn việc chấp pháp của Tư Pháp Viện cũng coi như là khá thuận lợi, nhưng ích lợi có thể làm cho rất nhiều người bí quá hoá liều, nhất định còn sẽ có rất nhiều người âm thầm ép buộc những ca kỹ đó làm việc cho bọn họ, mà ca kỹ đã bị áp chế hàng năm, gan tương đối nhỏ, bị một chút đe dọa thôi, cũng có thể sẽ phục tùng, đây là trên có chính sách dưới có đối sách. Nhưng việc này cực kỳ bất lợi đối với sự phát triển của Đại Tống ta, nhất định phải cho những người này một chút áp lực.

Nam Bác Vạn chần chừ một lát, nói: - Ý của đại nhân là?

Lý Kỳ cười nói: - Trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được. Ngươi lập tức sai người âm thầm đi điều tra, thu thập chứng cứ về phương diện này, sau đó tạo ra dư luận tuyên dương ra ngoài, chỉ cần dư luận lên tiếng, Tư Pháp Viện nhất định phải can thiệp.

Nam Bác Vạn lập tức gật đầu nói: - Vâng, tiểu nhân biết nên làm như thế nào rồi.

Lý Kỳ lại nói: - Trong tương lai không lâu, luật bảo hộ nữ nhân sẽ thi hành ở các châu huyện. Các ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn trước, nhằm vào chuyện của phương diện ca kỹ này, điều tra một lượt cho tốt, coi như là giúp đỡ Tư Pháp Viện đi.

Nam Bác Vạn lại lần nữa tuân lệnh, hiện giờ y đã có được những tinh túy của việc săn tin, không cần Lý Kỳ phải dặn dò cẩn thận, chỉ cần Lý Kỳ sắp xếp nhiệm vụ cho y, y tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào.

- Ồ, còn một việc nữa. Lý Kỳ nheo mắt nói:

- Ngươi lập tức đi chuẩn bị. Ta cũng cần sắp xếp ba trăm người đến Nhật Bản, phân bố ở các thị trấn của Nhật Bản.

Nam Bác Vạn nói: - Ba trăm người? Nhiều như vậy.

Lý Kỳ không giải thích, chỉ nói: - Sau khi vào thu, ta sẽ sắp xếp thương đoàn đi Nhật Bản. Ngươi phải chuẩn bị càng sớm càng tốt, nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, chính là thu thập hết thảy tình báo, bất kể là hữu dụng hay không hữu dụng. Nhưng cũng không phải đi mạo hiểm, chỉ ở Nhật Bản là được rồi.

Nam Bác Vạn thấy Lý Kỳ không có nhiều lời, cũng không dám hỏi nhiều. Vuốt cằm tuân lệnh.

Túy Tiên Cư, không chỉ là Đại Tống đệ nhất tửu lâu, mà cũng là nơi tập trung dư luận.

Gần đây Viện Lập Pháp ban bố luật pháp nhạy cảm như vậy, điều này cũng thúc đẩy việc buôn bán của Túy Tiên Cư lên thêm một tầng cao mới, có vài người để hỏi thăm tin tức mà không tiếc chạy tới Túy Tiên Cư ăn cơm.

Chạng vạng ngày hôm đó, trong một gian phòng trang nhã ở lầu hai, chỉ thấy tam tiểu công tử cộng thêm Chu Hoa ngồi trong căn phòng trang nhã.

Hồng Thiên Cửu hướng tới Sài Thông ở đối diện hỏi: - Sài Thông, tình hình ca kỹ của nhà các ngươi như thế nào?

Sài Thông khẽ cười, nói: - Ca kỹ trong phủ cũng đâu phải là kẻ đầu đường xó chợ, không có tiền vàng cũng có thể sử dụng, cho dù là trước lúc này nếu bọn họ muốn đi, ta cũng sẽ không giữ lại, Sài Thông ta hành sự cũng không ép buộc người khác, ngày hôm trước ta đã cho một mồi lửa đốt toàn bộ khế ước của bọn họ, cũng lười ký lại hợp đồng mới với bọn họ.

Nam nhân ra vẻ tinh tướng không phải là người bình thường có thể hiểu được.

Hồng Thiên Cửu nói: - Vậy chẳng phải là bọn họ đều đi rồi?

Sài Thông trừng hai mắt, sau đó ngạo nghễ nói:

- Không một người nào rời đi.

Chu Hoa tặc lưỡi nói: - Sài Thông, huynh đúng là lợi hại, nói vậy là bọn họ đều ngưỡng mộ huynh nên mới ở lại.

Tên mập này đúng là rất biết ăn nói. Sài Thông cười, không lên tiếng, xem như là đã mặc nhận.

Nhưng Cao Nha Nội thì khó chịu, nói: - Ngươi đắc ý cái gì, ta còn không rõ tư kỹ trong phủ ngươi sao, cũng chỉ có tám người mà thôi.

Sài Thông phe phẩy quạt giấy, nói: - Nữ nhân này đối với ta mà nói, không cần nhiêu, đắt là ở tri tâm, nếu không có hồng nhan tri kỷ, ta cần bọn họ để làm gì?

- Hồng nhan tri kỷ?

Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói: - Ngươi khoác lác, nếu không phải nể mặt ngươi, ta sớm đã đưa tất cả bọn họ tới phủ ta rồi.

- Buồn cười.

Sài Thông trợn trừng hai mắt, nói: - Thằng nhãi nhà ngươi trong đầu chứa đầy chuyện tục tĩu, sao hiểu được cái gì gọi là hồng nhan tri kỷ.

Cao Nha Nội tỏ rõ vẻ khinh thường nói: - Vậy ngươi nói cho ta biết, khác phòng thì làm sao hiểu nhau, nữ nhân là dùng để thương yêu, đàm thơ luận từ với nữ nhân, đó chính là lãng phí, còn không bằng ta đi tìm mấy tài tử để nói.

Sài Thông hừ một tiếng, nói: - Sao ta lại kết giao với một người bạn như ngươi vậy không biết.

- Thật hết nói nổi.

Cao Nha Nội châm chọc lại.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói: - Vậy còn ca kỹ trong phủ ca ca huynh.

Cao Nha Nội đắc ý nói: - Ta cũng muốn một mồi lửa đốt mấy hợp đồng đó, nhưng những ca kỹ kia đều khóc không cho ta làm như vậy, điều này khiến ta rất khó xử a. Trong lòng lại nghĩ, Sài Thông ngươi có gì hơn người, đợi lát nữa về ta sẽ đem khế đất ra đốt, ta cũng muốn xem xem ai sẽ chịu rời khỏi ta.

Hồng Thiên Cửu thán phục nói: - Ca ca huynh còn lợi hại hơn so với Sài Thông a.

Cao Nha Nội nói: - Đó là đương nhiên, thử hỏi trên đời này có ai hiểu nữ nhân hơn ca ca. Đúng rồi, còn ca kỹ trong phủ Tiểu Cửu đệ?

Hồng Thiên Cửu điềm nhiên nói: - Đệ cũng không có nuôi ca kỹ, đều là của cha đệ, hơn nữa đệ không thích ở trong nhà lắm, tuyệt không náo nhiệt, muốn tìm ca kỹ, đến Nghênh Xuân Lầu không là được rồi sao.

Chu Hoa đột nhiên chỉ vào chỗ rẽ ở cầu thang nói: - A? Đó không phải là Lý đại ca sao?

- Ở đâu?

Mấy người vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Kỳ bưng một cái khay đi lên lầu.

- Lý Kỳ. Lý Kỳ. Ồ? Sao hắn càng đi càng nhanh vậy?

Vốn dĩ Lý Kỳ vẫn chậm rãi đi lên lầu, Cao Nha Nội này vừa kêu lên, là lập tức đi như bay, điều này làm cho Cao Nha Nội cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói: - Lý đại ca nhất định có bí mật gì giấu chúng ta, đi, chúng ta cùng đi xem.

- Nhất định là thế.

Hai tên dở hơi lập tức hợp thành tiểu phân đội theo dõi.

Chợt nghe dưới lầu có người nói: - Ây, vừa nãy các ngươi có thấy không, Lý sư phụ bưng một cái khay lên lầu, có phải lại đang nghiên cứu món ăn mới gì đó hay không? Ôi, đã lâu không thưởng thức tay nghề của Lý sư phụ rồi, thật là làm cho người ta nhớ nha.

- Món ăn mới gì, lúc nãy Kinh Tế Sử đến đây, đang ở trên lầu.

- Thì ra là thế, tuy nhiên Xu Mật Sứ này thật đúng là người đa tình, nghe nói trong phủ hắn một tư kỹ cũng không có.

- Ai nói không phải.

Sài Thông quay sang Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nói: - Các ngươi cũng nghe thấy rồi, đừng lên tham gia náo nhiệt.

Nếu là Phong Nghi Nô ở trên lầu, Cao Nha Nội cũng sẽ mặt dày mày dạn đi lên góp vui. Nhưng nghe là Bạch Thiển Dạ, hai tên dở hơi này trong lòng cũng sợ hãi, vì thế lại ngồi xuống, Cao Nha Nội đột nhiên căm giận bất bình kêu lên: - Các ngươi biết cái gì, nếu ai lấy được đại mỹ nhân như Phong Nương Tử kia, sao còn để ý đến ca kỹ tầm thường.

Toát mồ hôi!

Căn phòng nháy mắt yên tĩnh trở lại, Sài Thông cúi đầu xuống thật thấp.

Lúc này, trời đã tối hẳn.

Ở trong phòng bao Thiên Thượng Nhân Gian đốt một cây nến đỏ, ánh nến ố vàng hơi hơi chớp động lên, tràn đầy hơi thở lãng phí.

Chỉ thấy trước mặt một vị thiếu phụ trẻ tuổi bày biện một khuôn mặt tươi cười từ hoa quả ghép thành, bên cạnh còn có một ly rượu ngon ngũ sắc rữ rỡ.

Chính là khuôn mặt tươi cười và Cachino.

Về phần vị thiếu phụ trẻ tuổi này đương nhiên chính là Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt, khóe miệng mỉm cười. Trong đầu tràn đầy ký ức ngọt ngào, nói: - Lúc đó muội cũng thật là ngây thơ, chỉ một đĩa hoa quả đơn giản như vậy và một ly rượu ngon thế thôi là lừa được muội đầu óc choáng váng.

Tuy là nói như thế, nhưng trên mặt nàng lại tràn đầy hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play