Sớm sớm, Thiên Sơn sơ tỉnh, triều vân xuất tụ, trong từng đám mây xanh bạc, đừng đám mây trắng trà phiêu du sườn núi, giống như tiên nga đang nhẹ nhàng nhảy múa.
Mắt thấy khắp nơi đều là núi non sừng sững, vách đá hiểm trở. Khắp núi đều là tùng sam, tre trúc và một vài lùm cây không biết tên, từng vùng lại nối tiếp từng vùng, đừng bụi nối tiếp từng bụi, xanh ngắt, rậm rạp, che kín mặt đất bầu trời, từ chân núi cho tới đỉnh núi.
- Tiểu cô nương hái nấm lưng mang một cái giỏ lớn bằng trúc, sáng sớm bàn chân trần nhỏ đi khắp rừng núi, nấm nàng hái nhiều nhất, nhiều như sao không đếm được, nấm nàng hái to nhất, to như cây dù nhỏ chất đầy giỏ ---!
Tiếng ca vui vẻ đột nhiên vang lên rồi ngừng lại, thấy Lý Kỳ lưng đeo giỏ trúc ngắm rừng núi vĩ đại phía xa, không khỏi than một tiếng: - Có nhầm hay không vậy, đây là --- đây là nơi cho người đi sao?
Đứng bên cạnh hắn còn có mấy người, chính là bốn người Lưu Vân Hi, Mã Kiều, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh. Bởi vì Lý Kỳ không muốn tiết lộ hành tung, vì thế này trời còn chưa sáng, bọn họ liền ngồi xe ngựa đi.
Vừa mới bắt đầu trong lòng bọn họ còn cảm thấy ca dao Lý Kỳ hát rất buồn cười, nhưng nghe tiếp, lại cảm thấy rất thú vị, đặc biệt là Lưu Vân Hi, lúc mới đầu còn hừ một cái, nhưng nghe đến khi Lý Kỳ hát được một nửa liền ngừng lại, ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, lập tức hiểu được, hừ nhẹ nói: - Đường đường là đàn ông, đến cả rừng núi nho nhỏ này mà cũng sợ.
Núi nhỏ? Xin hỏi nhỏ chỗ nào, ít nhất còn to hơn hai ngọn núi trước ngực ngươi. Lý Kỳ giải thích: - Ngươi biết cái gì, ta không phải là sợ, mà là ta rất khó tưởng tượng, lúc trước Thanh Chiếu tỷ tỷ nàng một thân một mình làm thế nào mà hái được hoa cà núi trong này, thật sự làm cho người khác rất kính nể.
Lưu Vân Hi nghe xong sửng sốt, quả là bị lời hắn lừa, không khỏi gật đầu nói: - Đây đối với một cô gái yếu ớt như Triệu phu nhân mà nói, quả thật là không dễ dàng.
- Không phải thế sao.
- Được rồi, đừng nhiều lời nữa, nhanh trèo lên thôi.
Đi tới chân núi, Lưu Vân Hi lấy từ trong ngực một chai thuốc, mở nắp ra, bên trong có chứa cao gì đó, nói: - Thoa lên đi.
Lý Kỳ cảnh giác nói: - Đây là cái gì?
Lưu Vân Hi nói: - Ngươi không thích bôi thì đừng bôi.
Hoắc Nam Hi giải thích nói: - Kim Đao Trù Vương, đây là thuốc bôi Thập nương đặc biệt phối. Bôi thuốc này ở với giày, có thể phòng ngừa rắn độc bọ cạp độc.
Lưu Vân Hi nói: - Nhưng có những thứ đặc biệt không thể phòng ngừa. Nàng từ trước đến nay thế nào không ẩn dấu khuyết điểm của mình, bao gồm cả sản phẩm của nàng.
Lợi hại như vậy? Lý Kỳ khẩn trương nhận lấy, nói: - Bôi, đương nhiên là bôi! Cái này dù sao cũng là tâm ý của Thập nương! Khi nói chuyện, hắn đã bắt đầu bôi, lại ngẩng đầu lên hỏi: - Thập nương, chúng ta buôn bán cái này thế nào?
- Không làm.
- Cô không cần phải nóng vội từ chối ta, nghe một chút cũng không sao mà.
- Bất kể là kinh doanh cái gì, ta sẽ không hợp tác với ngươi.
- Ặc
Vẻ mặt Lý Kỳ xấu hổ, âm thầm mắng, cô thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu. Người trên đời này muốn hợp tác với ta, có thể vây quanh ba vòng trái đất. Rất tiểu nhân nói: - Ai mà thèm.
Nói xong, đưa chai thuốc kia cho Mã Kiều.
- Bộ soái, ngươi đây là có ý gì?
Mã Kiều thản nhiên nhìn một cái, không đưa tay ra đón, hơi có vẻ không hài lòng nói.
Này, thằng nhãi này cũng coi thường ta? Lý Kỳ nói: - Cho ngươi bôi mà.
Mã Kiều hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: - Ngọn núi ở đây, chỉ có súc sinh sợ ta, làm gì có chuyện ta sợ súc sinh. Rắn, côn trùng, chuột, kiến, sao có thể làm hại được ta. Cái này các ngươi giữ lại mà dùng, ta muốn bắt một con cọp về giải buồn.
Trên trán Lý Kỳ nhất thời có ba vạch màu đen, nói: - Ngươi cố tình làm ta sợ à?
Mã Kiều kinh ngạc nói:
- Sao lại nói vậy?
Ta --- ta nói em gái ngươi. Lý Kỳ tức giận nói: - Nếu lời của ngươi linh nghiệm, có cọp thật hay không, ta không biết, ngươi chắc chắn là xong rồi, thật sự là mồm quạ đen. Ta nói này Mã tiên sinh, ngươi muốn chết, đừng kéo theo ta được không.
Mã Kiều coi như nghe hiểu, nói: - Ai nói ta muốn chết, ta còn muốn cùng sư muội thành thân. Bộ soái, nếu ngươi không tin ta, ta một thân một mình đi.
Cái này có quan hệ cọng lông gì với Mỹ Mỹ! Trời ạ! Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi muốn cũng đừng hòng, đi theo sát một chút.
Lưu Vân Hi thản nhiên nói: - Chân ngươi đã run thành vậy rồi, còn có thể đi sao?
- Ai --- ai run.
- Tốt nhất là không run, chúng ta nhanh đi thôi.
Sau khi dừng lại, bốn người bước vào mảnh núi rừng xa xa.
Lý Kỳ vốn không cảm thấy sợ hãi, nhưng Mã Kiều vừa nói như vậy, trong lòng có chút chột dạ, nếu thật sự gặp hổ, vậy thì chết rất oan uổng. Hắn mặc dù biết Mã Kiều lợi hại, nhưng Mã Kiều có thể đâm thắng hổ hay không, vẫn luôn hoài nghi, vội vàng chọn vị trí an toàn, phía trước có Mã Kiều và Lưu Vân Hi, phía sau có Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh, như vậy hắn mới yên tâm một chút.
Nói thật, Lý Kỳ mặc dù ở hiện đại cũng đã leo không ít ngọn núi nổi tiếng, cũng vào trong núi tìm kiếm mỹ vị, nhưng hiện đại là hiện đại, cổ đại là cổ đại, tuy rằng đều là núi, nhưng hoàn toàn không giống nhau, núi ở cổ đại cực kỳ khó đi, hơn nữa trong núi còn có mãnh thú nữa.
Vừa tiến vào núi, Lý Kỳ liền suýt nữa ngã sấp xuống, may mắn được Mã Kiều tay mắt lanh lẹ, đỡ Lý Kỳ, nhưng trên mặt cũng là vẻ mặt khinh miệt, dường như đang nói, còn chưa bắt đầu trèo lên, ngươi đã như vậy, đi đến đoạn sau, còn không trèo lên lưng ta sao.
Chuyện này thật không thể nói, bốn người Lưu Vân Hi, Mã Kiều, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều là những tay leo núi giỏi, triền núi dưới chân bọn họ, cũng như giẫm trên đất bằng, nếu không e dè đến người tàn phế Lý Kỳ trong núi, sớm đã đi xa rồi.
Lưu Vân Hi ven đường còn ngắt được không ít thảo dược, hiện giờ mùa xuân đã qua được một nửa, cỏ cây đều rất tươi tốt, nhiều thảo dược đều mọc lên, đoạn đường này đi, coi như thu hoạch được rất nhiều.
Lý Kỳ kì lạ không ngăn cản Lưu Vân Hi lấy việc công làm việc tư, bởi vì hắn lo chẳng may vụ án Triệu Minh Thành thật sự có người giở trò, vậy thì bọn họ xông thẳng vào khe núi, rất có thể sẽ rút dây động rừng, mà Lưu Vân Hi ngắt thảo dược có thể có tác dụng che giấu rất tốt, còn về hắn và Mã Kiều, hắn cũng không tin, ở trong này có thể gặp được người quen, thật sự phải như thế, hắn cũng biết.
Đi được khoảng hai ba canh giờ, Lý Kỳ đã thở hồng hộc, nói: - Còn --- còn chưa tới sao?
Mã Kiều nhìn xung quanh nói:
- Chúng ta sắp đến đỉnh núi rồi, căn cứ vào dấu hiệu, ít nhất cũng phải vượt qua mỏm núi này.
- Không phải chứ, chẳng lẽ không có đường tắt sao?
Lý Kỳ buồn bực sắp khóc rồi.
Lưu Vân Hi khinh miệt nói: - Thật là vô dụng, có hai bước đường cũng không đi được.
Lý Kỳ nổi giận, nói: - Cô có thể nói vô dụng, nhưng không thể nói ta không đi được.
- Ta chỉ nói sự thật mà thôi.
- Ai --- ai nói ta không đi được, ta chỉ muốn hỏi là có đường tắt hay không thôi. Đi thì đi, ai sợ ai! Lý Kỳ đường đường là đại nam nhân, không thể cúi đầu trước một nữ nhân, tuy rằng hắn biết rõ đi đường núi, có hai hắn cũng không phải là đối thủ của Lưu Vân Hi, nhưng việc này đã làm tổn hại đến tôn nghiêm đàn ông, chỉ bằng điểm này, vậy cũng nhất định phải phùng má giả làm người mập,
Không còn cách nào, Lý Kỳ cắn răng đi theo bọn Lưu Vân Hi vượt qua đỉnh núi, nào biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu, căn cứ vào ký hiệu, bọn họ phải leo từ phía đông, con đường nhỏ này rất bí mật, nếu không có ký hiệu, thật đúng là tốn rất nhiều công sức mới tìm được.
Mấy người đi dọc theo con đường nhỏ, dưới chân núi là sương trắng mờ mịt, Mã Kiều còn nhất định phải đi một lúc rồi ngừng. Tốn không ít sức, mới phát hiện ra ký hiệu bọn Nam Bác Đồ để lại. Nếu không thế nào cũng bị lạc đường.
Dưới sự trợ giúp của ký hiệu, bọn họ cuối cùng cũng xuyên qua màn sương trắng, lại qua một thung lũng dài hẹp, bỗng nhiên phát hiện nơi này hóa ra là một chốn bồng lai, hoa dại khắp nơi, cảnh sắc mê người.
Lý Kỳ thở hắt ra, nhìn thung lũng núi trước mắt, nói: - Đây chính là khe núi Thanh Chiếu tỷ tỷ chỉ, thật sự khó có thể tưởng tượng, nàng đến tột cùng làm thế nào đến đây, chắc chắn phải chịu rất nhiều gian khổ.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thở dài, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Lưu Vân Hi đưa mắt nhìn xung quanh nói: - Thì ra là thế.
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Có ý gì?
Lưu Vân Hi nói: - Khe núi này tuy rằng địa thế tương đối thấp, nhưng hai bên lại trống trải, ánh mặt trời vừa lúc có thể chiếu vào trong này, có thể tìm thấy hoa cà núi trong này, cũng có khả năng.
Lý Kỳ nói: - Thập nương, không biết hoa nào là hoa cà núi?
Lưu Vân Hi nói: - Hoa cà núi thường trồng vào mùa hạ, mùa thu nở hoa.
Lý Kỳ a một tiếng nói: - Ta không hiểu rõ hoa cà núi lắm, toàn bộ đều dựa vào cô.
Lưu Vân Hi không trả lời, cùng với Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đi về phía sườn núi. Lý Kỳ biết mình đi cùng, chỉ quấy rầy Lưu Vân Hi, dứt khoát ngồi xuống chờ tin tức.
Một lát sau, Lưu Vân Hi bỗng nhiên cau mày, nói: - Thật sự là kỳ quái.
Lý Kỳ ngẩn người, vội bò dậy, chạy lên nói:
- Cô phát hiện ra gì?
Lưu Vân Hi nói: - Nơi này quả thật có một chút cây non của hoa cà núi.
Lý Kỳ khó hiểu nói: - Vậy thì đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ nói hái hoa cà núi trong này, mà ngươi nói trong này thích hợp cho hoa cà núi sinh trưởng.
Lưu Vân Hi lắc đầu nói: - Nơi này có hoa cà núi không kì quái, ta nói từng có người gần đây vào đây trồng hoa.
- Cái gì?
Lý Kỳ sợ hãi.
Lưu Vân Hi không để ý tới hắn, lấy một cái xẻng sắt nhỏ, bắt đầu đào lên, đào được một cái lỗ nhỏ chừng một thước, nàng ngồi xổm xuống, lấy tay đè lên, nắm một nắm đất, gật đầu nói: - Quả nhiên là vậy, căn cứ vào lỗ hổng và khí của bùn đất, không lâu trước đó nhất định đã có người đến đây trồng cây cối gì đó, hơn nữa từ phân bố của cây non hoa cà núi, ta dám chắc chắn nơi này chuyên để trồng hoa cà núi, chẳng qua thời gian đã lâu, nếu không cố ý quan sát, thì rất khó nhìn ra. Hiện tại hoa cà núi đã biến thành mọc hoang dại, xem ra ít nhất cũng là chuyện của hai ba năm trước.
Lý Kỳ cau mày, chẳng lẽ đây cũng là trùng hợp? Lại có người ở đây trồng hoa cà núi, lại có tiều phu kia biết được, rồi đúng lúc gặp Thanh Chiếu tỷ tỷ đang tìm hoa cà núi, cũng không khỏi quá đáng ngờ. Nhưng nếu như không phải, vậy thì --- Hai mắt hắn mở to, lập tức lắc đầu, điều đó không thể. Hỏi: - Thập nương, bình thường trồng hoa cà núi là vì cái gì?
- Đương nhiên là làm thuốc, tuy nhiên tác dụng của hoa cà núi rất rõ ràng, đủ để có thể khiến người ta đi vào giấc ngủ, giảm đau. Người gieo trồng hoa cà núi, chính là vì điều chế thuốc giảm đau, hoặc là điều chế thuốc mê.
Lý Kỳ nghe xong trầm tư.
Một lát sau, Lưu Vân Hi đứng lên, nói: - Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy.
Lý Kỳ ngẩn người nói: - Cô đã giúp ta đại ân, điểm này ít nhất cũng khẳng định thêm suy nghĩ của ta, việc này đúng là thật sự có kỳ quái khác. Rất cảm tạ.
- Ngươi không cần phải cảm tạ ta, ta tới đây không phải là vì ngươi.
Sau khi biết được tin tức này, Lý Kỳ cảm thấy chuyến đi này không tệ, lại nhìn bốn phía, sau đó trở về.
Trở lại sơn trang, đã sắp đến chập tối, nhưng còn chưa ngồi nóng mông, Mã Kiều đi tới, nói: - Bộ Soái, Nam Bác Đồ đến đây.
Y tới làm gì? Chẳng lẽ phát hiện ra cái gì. Lý Kỳ vội nói: - Bảo y đến chỗ cũ chờ ta.
Chỉ một lát sau, Lý Kỳ liền đi tới Tàng Thư Các.
Vừa mới tiến vào, Nam Bác Đồ bước nhanh ra đón, nói: - Đại nhân, việc lớn không tốt rồi.
Lý Kỳ nghe xong trong lòng rùng mình nói: - Xảy ra chuyện gì?
Nam Bác Đồ nói: - Hai ngày trước không phải Bộ Soái sắp xếp người theo dõi thân thích họ Cổ phía sau Triệu gia tiểu viện sao?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng vậy!
Nam Bác Đồ nói: - Nhưng hôm nay, người phía dưới đột nhiên bẩm báo với ta, hai người chúng ta phái đi, đều mất tích rồi.
Lý Kỳ cực kì sợ hãi, nói: - Ngươi nói cái gì?
----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT