Lý Kỳ phát hiện mấy tên công tử ca ngồi bên cạnh mình này, ở đâu là người trưởng thành hai mươi tuổi. Rõ ràng chính là tiểu hài tử ba bốn tuổi. Một ít kỹ năng sống cũng không có.

Tuy nhiên, điều này cũng khó trách bọn họ. Như lời Cao nha nội nói, bọn họ cần gì, chỉ cần dùng tiền mua là được, đâu cần phải đích thân động thủ.

Tuy nhiên nói đi nói lại, đầu thai vào một gia đình tốt chính là một loại bản lĩnh. Hơn nữa bản lĩnh này không học được.

Đối mặt với mấy đứa Trẻ con ngốc ngếch, mà không đáng yêu chút nào này, Lý Kỳ đã không thể đánh, lại không thể mắng. Còn phải vội vàng giúp bọn chúng chùi đít.

Thật đúng là biệt khuất.

Có kinh nghiệm lần đầu tiên, lần thứ hai, Lý Kỳ nhóm lửa rất nhanh. Đồng thời đặt đống củi ở dưới mông của mình, không cho phép ai đụng vào.

Nhưng vào lúc này, bỗng có một đám người đi tới từ phía đối diện, thanh thế to lớn. Đi tuốt đằng trước chính là Thái Dũng. Đằng sau còn có một cỗ kiệu màu xanh, chừng mười mấy tỳ nữ chia làm hai nhóm đi ở bên. Phía sau cùng là hai cỗ xe lừa.

Người tới chính là Thái Kinh.

Ông ta tất nhiên sẽ không giống như những người khác, đi theo đuôi Túy Tiên Cư. Hôm qua ông ta đã hỏi Lý Kỳ vị trí chi tiết của lần nướng thịt ngoài trời này. Nhưng ông ta không nói bao lâu sẽ tới. Rất rõ ràng là còn phải tùy xem tâm trạng ông ta thế nào.

Đương nhiên, Lý Kỳ càng không dám có ý kiến.

Những khách hàng quen được Túy Tiên Cư mời tới, đều là viên ngoại hoặc là phú thân. Cho dù chưa từng gặp qua Thái Kinh, nhưng lại biết Thái Dũng. Trong lúc nhất thời đều nghị luận.

Những tiểu nhỉ kia nghiêng tai nghe thấy người tới chính là Thái thái sư, đều sợ tới mức sững sờ.

Lý Kỳ thấy mà đau đầu. Nơi này đã đủ náo nhiệt rồi, lại còn thêm Thái Kinh nữa, không biết nó sẽ thành cái gì.

Cao nha nội liếc nhìn cỗ kiệu, hướng Lý Kỳ hỏi: - Các ngươi còn mời cả Thái bá bá?

Cao Cầu và Thái Kinh đã quen biết từ lâu. Cho nên y sao có thể không biết người tới là Thái Kinh.

"Mời đâu mà mời, rõ ràng là lão hàng kia mặt dày mặt dàn muốn tới đó chứ."

Đương nhiên, lời này không thể nói ra được, Lý Kỳ chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ.

- Có gì kỳ lạ. Hiện tại Lý đại ca chính là đầu bếp chuyên dụng của Thái thái sư. Đương nhiên phải mời Thái thái sư tới rồi. Hồng Thiên Cửu đắc ý nói. Người bên ngoài không biết, còn tưởng cậu ta chính là đầu bếp chuyên dụng của Thái Kinh.

Cỗ kiệu của Thái Kinh còn ở xa xa, tất cả mọi người rất ăn ý đi tới phía trước đón chào. Mà ngay cả đám người Bạch Thiển Dạ cũng buông bút xuống, đi lên.

- Lý đại ca, Thái thái sư cũng tham gia lần nướng thịt này à? Bạch Thiển Dạ đi tới bên cạnh Lý Kỳ, khẽ hỏi.

Lý Kỳ ừ một tiếng.

- Vậy sao không nghe huynh nhắc tới?

- Quên mất.

Bạch Thiển Dạ sững sờ, thấy vẻ buồn bực của Lý Kỳ, không hỏi thêm nữa.

Trong nháy mắt, cỗ kiệu của Thái Kinh đã đi tới trước mặt mọi người.

Đợi Thái Kinh đi ra từ cỗ kiệu, mọi người hành lễ, cung kính nói:

- Tiểu nhân (chất nhi, Thiển Dạ, Ngọc Thần) bái kiến Thái sư (Thái bá phụ).

Thái Kinh quét mắt nhìn mọi người, hơi gật đầu, thản nhiên nói: - Các ngươi không cần phải đa lễ. Hôm nay lão phu tới đây chỉ là muốn cho khuây khỏa. Ngoại trừ Lý Kỳ, các ngươi làm gì thì cứ làm đi.

Mọi người nghe Thái thái sư nguyên lai tới đây là tham gia tiệc thiêu nướng, trong lòng thở dài một tiếng, lại thi lễ, sau đó thối lui.

Cao nha nội mỉm cười đi tới trước mặt Thái Kinh: - Thái bá bá, bá bá cũng tới đây à?

Thái Kinh nhìn thấy kẻ dở hơi này, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, cười ha hả đáp:

- Là phụ thân của ngươi mời ta đến bắt tiểu tử ngươi về.

Cao nha nội sững sờ, lập tức cười hì hì: - Thái bá bá, bá bá đừng gạt cháu. Cha cháu mời sao được bá bá chứ.

Thái Kinh cười ha hả, vỗ vai của y, nói: - Ngươi đi chơi đi.

Cao nha nội lên tiếng, liền quay lại chỗ mấy người Hồng Thiên Cửu. Y thực sự không muốn bồi chuyện với một lão nhân.

Hiện tại bên cạnh Thái Kinh, ngoại trừ Thái Dũng, cũng chỉ còn lại Lý Kỳ. Thái Kinh ngắm nhìn bốn phía, hít một hơi sâu không khí mới mẻ, hướng Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi chọn chỗ này thật không tồi.

- Thái sư quá khen, chỗ này do Ngô chưởng quầy chọn.

Lý Kỳ mỉm cười, lại nói: - Tuy nhiên sau này Thái sư nên đi ra ngoài nhiều hơn. Như vậy cũng rất tốt cho sức khỏe.

Thái Kinh gật đầu: - Ừ, vừa ra ngoài một lúc, cảm thấy thân thể rất thoải mái. Nói xong, lại liếc nhìn những cái bếp vừa mới được dựng xong kia: - Nướng thịt bằng những cái bếp đó à?

Lý Kỳ gật đầu: - Vâng.

Thái Kinh mỉm cười: - Vậy lão phu đợi tí nữa thưởng thức.

Lý Kỳ cau mày nói: - Thái sư, thịt nướng không nên ăn nhiều. Tí nữa thảo dân sẽ chuẩn bị cho ngày một bát cháo gà.

- Cháo gà?

Thái Kinh nhướn mày, nói: - Ăn mỗi cháo có phải hơi ít không. Lão phu đã lâu rồi không nếm qua món chim cút nướng. Đợi tí nữa ăn chim cút nướng vậy.

Lý Kỳ sững sờ, lắc đầu nói:

- Xin lỗi Thái sư, thảo dân không chuẩn bị chim cút. Hắn tới Bắc Tống lâu như vậy, cũng chưa từng nếm qua chim cút.

Thái Kinh cười ha hả, dùng mắt ra dấu cho Thái Dũng.

Thái Dũng cúi đầu, sau đó gật đầu ra hiệu cho một tỳ nữ. Rất nhanh, tỳ nữ đó lấy một bình sứ trên xe lừa. Chỉ thấy bên trong bình có hai, ba mươi con chim cút trụi lụi. Hơn nữa nhìn có vẻ như mới được vặt lông từ buổi sáng.

"Đồ mồ hôi, thì ra lão hàng này đã chuẩn bị từ trước."

Thái Kinh chỉ về phía cái bình sứ, nói: - Đây là cơm trưa hôm nay của lão phu, ngươi mang nướng đi.

"Dm, một lúc ăn nhiều chim cút nướng như vậy, ngươi không sợ táo bón sao."

Lý Kỳ vội vàng lắc đầu: - Không được, ăn vậy là quá nhiều.

Thái Kinh khinh thường hừ một tiếng: - Thế là còn thiếu đấy.

"Thế còn thiếu? Có lầm không vậy?"

Lý Kỳ vẫn lắc đầu nói: - Không được, Thái sư ăn nhiều nhất chỉ một con thôi.

- Một con?

Thái Kinh trừng mắt nhìn Lý Kỳ: - Tiểu tử ngươi đang tiêu khiển lão phu phải không?

- Thảo dân không dám.

Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Thực ra một con đã tính nhiều rồi. Đợi tí nữa ăn xong, còn phải uống ít nước canh hạ nhiệt.

Lúc này Thái Kinh mới biết Lý Kỳ không phải nói đùa, trầm giọng nói: - Nếu như lão phu muốn ăn thì sao?

Lý Kỳ thở dài: - Thảo dân không dám làm món ăn có hại với sức khỏe của Thái sư.

Một câu này đã khiến Thái Kinh nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát: - Lớn mật, một đầu bếp như ngươi cũng dám cãi lời lão phu. Ngươi cho rằng lão phu không dám trị ngươi sao?

"Lão hàng, trước khác nay khác, ngươi tưởng rằng lần này có thể dọa được ta sao?"

Lý Kỳ đã rất hiểu tính cách của Thái Kinh, không sợ chút nào, lớn tiếng nói: - Lúc trước chính Thái sư đã đáp ứng thào dân. Mọi vấn đề liên quan tới ẩm thực, ngài đều phải nghe thảo dân. Thái sư một lời cửu đỉnh, chắc sẽ không lật lọng chứ?

Bên này ồn ào như vậy, mọi người đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ. Nhìn thấy Lý Kỳ nói thẳng vào mặt Thái Kinh, đều thay hắn đổ mồ hôi lạnh. Đặc biệt là Bạch Thiển Dạ, sắc mặt có chút tái nhợt. Nhưng không có người nào dám đi lên khuyên can.

Thái Kinh dư quang quét qua, cau mày, trầm giọng nói: - Một chút mặt mũi này tiểu tử ngươi cũng không nể lão phu sao? Ta đáp ứng ngươi, chỉ ăn lần này thôi, ngươi đừng dong dài nữa.

- Một lần cũng không được.

Lý Kỳ lắc đầu: - Thái sư, thân thể là của ngài, chúng ta còn phải mọi chuyện vì ngài suy nghĩ. Mong Thái sư cũng có thể suy nghĩ cho sức khỏe của mình.

Đối mặt với một kẻ cứng đầu Lý Kỳ, trong lòng Thái Kinh bỗng tuôn ra một cảm giác vô lực. Những ngày này, được sự chăm sóc cẩn thận của Lý Kỳ, ông ta cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn trước rất nhiều. Cũng biết Lý Kỳ làm vậy là muốn tốt cho mình. Nhưng nếu như thỏa hiệp, thì cũng quá mất mặt. Nhíu mày nhìn Lý Kỳ một lúc, như muốn dùng ánh mắt để dọa lùi Lý Kỳ.

Nhưng Lý Kỳ vẫn sừng sững như không.

Thái Kinh nhắm mắt thở dài, năm ngón tay thả lỏng, cắn răng nói: - Năm con, ngươi chớ dong dài nữa. Lão phu sống hơn nửa đời người rồi, vẫn là lần đầu cò kè mặc cả với một đầu bếp như ngươi. Ngươi nên biết điều đi. Lúc ông ta nói ra những lời này, hai tay có chút run run.

Nhưng mà, ở phương diện ẩm thực, Thái Kinh rõ ràng đã đánh giá thấp nguyên tắc của Lý Kỳ. Hắn lắc đầu nói: - Nhiều nhất là hai con, một con nướng, một con nấu cháo.

Lời này khiến cho Thái Kinh tức giận suýt nổ phổi, dựng râu trừng mắt, nhưng thấy Lý Kỳ vẫn lộ vẻ bình thản, bất đắc dĩ thở dài, phất tay nói: - Thôi, cũng được, cứ theo lời ngươi nói. Ngươi cút đi làm đi. Ông ta không muốn nhìn thấy Lý Kỳ trong vòng một canh giờ.

- Đa tạ thái sư.

Lý Kỳ mỉm cười, thi lễ một cái, sau đó nhận lấy bình chim cút, xoay người rời đi. Trong lòng âm thầm nở hoa. Nhiều chim cút như vậy, hôm nay có lộc ăn.

- Tiểu tử này, thật không để lão phu vào mắt. Lần sau lão phu phải giáo huấn hắn một trận mới được. Thái Kinh nhìn bóng lưng đắc ý của Lý Kỳ, cười mắng.

Thái Dũng nhìn Lý Kỳ, mỉm cười nói:

- Lão gia xin bớt giận. Tiểu nhân cho rằng Lý sư phó làm vậy cũng có đạo lý của hắn. Thực ra hắn hoàn toàn có thể theo ý của lão gia, không cần làm một chuyện không có nịnh nọt trong đó. Nhưng hắn lại không làm như vậy. Đủ biết trong lòng hắn thực sự quan tâm tới sức khỏe của lão gia.

Y là người đi theo Thái Kinh lâu nhất. Có mấy lời, có lẽ người khác không dám nói trước mặt Thái Kinh, nhưng y lại dám.

Thái Kinh mỉm cười, lắc đầu: - Nếu không phải vì như thế, lão phu sao có thể nhân nhượng hắn. Tuy nhiên tiểu tử này thực sự quá ghê tởm. Nói xong, ông ta lại lắc đầu. Bỗng ánh mắt rơi vào dòng sông nhỏ kia, quay đầu hỏi Thái Dũng: - Dũng Tử, đã bao lâu rồi lão phu không câu cá?

Thái Dũng suy nghĩ một lát, đáp: - Hình như từ lúc lão gia từ Hàng Châu chuyển tới Biện Lương, chưa từng câu cá qua.

- Không ngờ đã lâu như vậy rồi.

Thái Kinh gật đầu nói: - Vậy ngươi có mang theo cần câu không?

- Có.

Thái dũng khẽ khom người, sau đó hướng đám nữ tỳ vẫy tay.

Rất nhanh, đám nữ tỳ cầm một số dụng cụ từ xe lừa tới. Một cái ghế da, dụng cụ câu cá, một cái ô lớn, một ít nước trái cây, điểm tâm,. Thật sự cái gì cần cũng có.

Thái Kinh ngồi ở bờ sông, thảnh thơi cực kỳ.

Có thể biến thiên nhiên như nhà của mình, mới gọi là biết hưởng thụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play