Cầu ca dưới đài thấy thế, thật sự đấm xuống bàn một cái rít lên:

- Nghiệt tử! Tên nghiệt tử này! Ta nhất định phải thay trời hành đạo!

Nhưng Cao Nha Nội vừa đi ra, cũng đã kéo mọi người từ trong tiên cảnh kéo trở về hiện thực.

Lúc này, tám đường nước đó cũng đã biến mất trong không trung.

Lý Kỳ thực sự sợ Cao Nha Nội làm ra chuyện ngoài ý muốn, liền khoát tay với Ngô Tiểu Lục.

Lập tức có người từ xung quanh châm đèn lên. Đồng thời, những luồng ánh sáng đó cũng biết mất, mất đi ánh sáng chiếu rọi Bồ Tát, cũng thể hiện ra khuôn mặt vốn có. Không ít người đã nhìn thấy, đây là dùng bạch ngọc điêu khắc mà thành. Nhưng, tám chiếc bình tiên đó vẫn hiện lên trong suốt.

Điều này thực sự quá thần kỳ, không ai có thể đoán được chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Nhưng vấn đề là, món ngon ở đâu, dường như không thể khiến cho chúng ta ăn mầm đá đấy chứ.

Đúng lúc mọi người hiếu kỳ, Ngô Tiểu Lục và hai đồ đệ của y bỗng nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh đài hoa sen đó, cúi đầu gõ vào một số thứ gì đó. Những thiếu nữ của món ăn đó thì đứng bên cạnh chờ.

Hồi lâu sau, ba người Ngô Tiểu Lục cuối cùng cũng đã đứng lên. Trong tay những thiếu nữ đó vốn là đĩa không đã được hiện lên từng con cá đỏ hoàn chỉnh.

Tuy nhiên chỉ có bảy thiếu nữ bước về phía Thái Kinh. Một người còn lại thì đi sang bên trái.

Kỳ thực món ăn trước mắt, đám người lõi đời Thái Kinh cũng đã phát hiện ra sự khác thường này. Trong lòng cũng đã thầm hiểu một chút. Nhưng họ đều giả vờ im lặng làm như không có thấy.

Lát sau, thiếu nữ đã trình lên rồi.

- Hóa ra là cá đỏ nha!

Thái Kinh khẽ gật đầu, chỉ nhìn con cá đỏ hoàn chỉnh nằm trong đĩa, đỏ đỏ, cải làn xanh tươi, lát lê lót ở dưới đáy đĩa.

Nhưng, cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nói chung, con cá này vẫn quá bình thường, không hoàn toàn phù hợp với cảnh đẹp vừa rồi.

Tả Bá Thanh nhìn nửa ngày, cũng không thấy có chút môn đạo nào, không khỏi nói:

- Lẽ nào là bên trong có càn khôn?

Thái Kinh cười nói:

- Cho dù có phải là bên trong có càn khôn hay không, chỉ cần nếm là biết ngay.

Nói xong, lão liền cầm đũa lên. Nhưng khi chiếc đũa vừa chạm vào thân cá, bỗng thấy hạt trân châu bọc hạt nước canh chậm rãi trào ra. Thái Kinh lúc này mới sững người ra, điều này tuyệt đối có thể gọi là đỉnh tuyệt mỹ trong cái gọi là thị giác.

Mảnh còn có nước canh kèm hương thơm từ bên trong phát tán ra. Hương vị này vô cùng đặc biệt, là sóng sau cao hơn sóng trước, càng ngày càng đậm.

- Quả nhiên là bên trong có càn khôn!

Sắc mặt Thái Kinh kinh hãi, dùng đũa kẹp lấy một miếng thịt cá màu trắng tươi ngon, lại nhìn thấy nước canh trong bụng vừa mới kẹp hơi nóng và mùi hương đậm đà từ từ trào ra. Vị ngon vừa động vừa tĩnh trong khí trời đầy ánh sáng giống như bức tranh sơn thủy.

Trịnh Dật kinh ngạc nói:

- Hóa ra là nước canh đều được giấu bên trong bụng cá.

Không ai có thể nghĩ ra được con cá này lại chứa nhiều nội dung như vậy. Vị giác của mọi người không khỏi theo đó mà rục rịch.

Thái Kinh kẹp một khối thịt cá, nước canh trong bụng và đưa vào miệng. Khi vừa mới vào miệng, chỉ thấy hương vị hợp với lòng người. Nhưng vẫn chậm rãi cẩn thận nuốt xuống. Vị cá thơm ngon trong thịt cá từ từ hòa nguyện vào đầu lưỡi, càng nuốt xuống, hương vị càng đậm đà càng thơm ngon.

Thức ăn bình thường, hương vị đều từ ngoài hướng vào trong. Bởi vì khi ngươi nêm nguyên liệu, chỉ là tiếp xúc với bên ngoài thức ăn. Càng ăn vào trong hương vị càng nhạt. Nhưng món ăn này thì hoàn toàn ngược lại, càng ăn vào trong hương vị càng đậm đà.

Đây giống như một quân tử khiêm tốn đầu bụng kinh luân, nội liễn mà không đường hoàng, tất sau khi tiếp xúc mới có thể lĩnh hội được tài hoa của hắn ta. Cá tĩnh mà vị động. Món ngon tinh xảo nho nhã kiểu Trung Quốc này thú vị chính là ở sự lưu động ồ ạt này được thể hiện không hề có chút bỏ sót nào.

Mấy vị Thái Kinh bình phẩm ăn ăn, liền trầm mê đi, vừa ăn vừa suy ngẫm, dùng tâm để thể hội hương vị này. Bởi vì họ phát hiện thấy con cá này không chỉ khiến cho đầu lưỡi có cảm giác run rẩy. Hơn nữa còn thể hiện cho một nền văn hóa, một nền văn hóa thuộc về người hán. Bên trong còn có rất nhiều điểm tương đồng với họ.

Họ ăn vô cùng yên tĩnh. Nhưng mọi người xem phía sau thì lại vô cùng kích động.

Một hồi lâu sau, Trịnh Dật kinh hãi nói:

- Món ăn này của Kim Đao Trù Vương thật sự có thể gọi là hương vị chấn động thiên hạ!

Hương vị chấn động thiên hạ

Bốn chữ đơn giản đã đẩy món ăn này lên một cảnh giới khác.

Không chỉ như vậy, món ăn này cũng đã khiến cho đám người Thái Kinh nhớ tới món vô tướng khiến cho cả đời người ta khó mà quên được. Không thể không nói, hai món ăn có rất nhiều điểm tương đồng, đều nhìn bên ngoài thì không có gì lạ, nhưng ẩn chứa bên trong là tinh hoa thượng tầng. Hương vị cũng được phát tán từ trong ra ngoài, vô cùng hội liễm.

Nhưng hai món ăn vẫn có rất nhiều điểm khác nhau. Món vô tướng nhìn bên ngoài thì lại càng bình thường, không màu không tướng. Kiểu cách chính là một bát nước trong. Nhưng chỉ cần đầu lưỡi của ngươi chạm vào nó, e là chỉ chạm nhẹ một cái, đó cũng giống như món ngon của thiên hạ rồi. Cái cảm giác đó đã không thể có từ nào để hình dung được. Hơn nữa cũng không thể dùng hương vị ngon nào để hình dung về vô tướng. Chỉ có thể nói là một giấc mơ. Bởi vì hương vị đó quá phiêu diêu, rất khó mà nắm bắt được, không chân thực. Hương vị này sao có thể tồn tại ở nhân gian được chứ?

Có thể nói như vậy, vô tướng đã bao trùm lên người thường, có lẽ chỉ có thể thần tiên thiên hạ mới có tư cách có được.

Mà món Quan Âm nghìn tay này xét một cách tương đối mà nói, còn tiếp địa khi hơn. Hương vị của nó rất chân thực. Hơn nữa trong quá trình ngươi ăn, hương vị cũng ngày càng nồng đậm, khiến cho người ta luôn muốn nuốt xuống, mà lại không nỡ nuốt xuống. Điều này không nghi ngờ là một món ăn thực sự được lưu lại ở đầu lưỡi.

Mọi người đều không dứt lời khen ngợi món ăn này.

Tả Bá Thanh nếm đi nếm lại, bỗng nhiên cảm thấy có chút mất mát. Mặc dù y sớm đã biết tài nghệ nấu nướng của mình không bằng Lý Kỳ. Nhưng, không ngờ Lý Kỳ lại không ngừng đột phá bản thân mình. Sự khác biệt với y cũng ngày càng lớn. Ngoài ra, ngay cả Trương Xuân Nhi cũng ngang tài ngang sức với y, thậm chí là còn hơn hẳn y một bậc. Nhìn đĩa đồ ăn ngon, trong lòng lại có cảm giác lẫn lộn.

Thái Kinh thấy Tả Bá Thanh ngơ ngác xuất thần, liền hỏi:

- Bá Thanh, không biết món ăn này của Lý Kỳ thế nào?

Lão là nhà mỹ thực, nhưng không biết nấu ăn. Về những vấn đề mang tính chuyên môn, Tả Bá Thanh rõ ràng là còn hiểu hơn lão.

Tả Bá Thanh khẽ giật mình, quay trở lại với hiện tại, liền nói:

- Thái sư có lẽ không biết, món ăn này có lẽ là rất được tham khảo đấy. Hơn nữa còn phải mất thời gian nghiên cứu công phu, một người bình thường không thể làm ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play