Đám người các ngươi thật đúng là to gan lớn mật, chọc vào ai không chọc, lại cứ chọc vào tên điên này. Phải biết rằng lúc trước đám người Vương Phủ, Thái Du đều chịu không ít thiệt thòi với tiểu tử này khi ở đây, huống chi ngươi mới vừa nhậm chức.

Mấy lão thất phu như Vương Trọng Lăng này đều âm thầm thở dài, làm mấy người mới này một phen toát mồ hôi lạnh.

Mà những người còn lại hôm nay coi như đã thấy được sự lợi hại của Lý Kỳ. Tuy rằng bề ngoài là Lý Kỳ tán thành đề nghị của Hồ Nghĩa, nhưng trên thực tế thì lại là ám chỉ Hồ Nghĩa bụng dạ khó lường, một chiêu này đúng là làm cho người khác khó lòng phòng bị nha.

Nguyên nhân chính là những người này hầu hết đều là vừa mới được đề bạt lên, mà trong thời gian này Lý Kỳ gần như cũng không có vào triều mấy, cho dù có đến, cũng đều lựa chọn cách im lặng không nói, rất ít khi mở cái miệng vàng ngọc ra. Vì vậy, sự hiểu biết của bọn họ đối với Lý Kỳ, chẳng qua chỉ là những tin tức lượm lặt trong giới hạn mà thôi.

Chỉ với tố chất tâm lý này như ngươi, mà muốn kiếm một chén canh từ chỗ ta, quay về luyện thêm vài năm nữa đi. Lý Kỳ liếc mắt nhìn Hồ Nghĩa đang quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng cười thầm, trước kia hắn đã đấu với đám người Vương Phủ, Thái Du nhiều rồi, loại nhân vật nhỏ như này đúng là không thể gợi được sự hứng thú của hắn, cũng không muốn ném đá xuống giếng nữa. Nếu đổi lại Thái Du, thì việc này sẽ không kết thúc như vậy, nhất định phải làm cho thằng nhãi kia đi quét đường cái.

Triệu Giai thấy Hồ Nghĩa sợ tới mức hồn bay phách lạc, trong lòng dở khóc dở cười. Đám người các ngươi thật đúng là thiếu kinh nghiệm, loại này tiểu đả tiểu nháo đã khiến ngươi sợ đến như vậy rồi, nếu Lý Kỳ xuất ra mấy chiêu đối phó với Vương Phủ để đối phó với ngươi, thì chắc ngươi sẽ bị hù chết ngay tại chỗ mất. Nói:

- Hồ ái khanh có tội gì, quốc sự vốn là nên tiếp thu ý kiến quần chúng, nếu mọi người đều sợ nói sai nói mà không muốn mở miệng, thì chuyện lâm triều này còn có ý nghĩa gì, trẫm tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trách tội các khanh.

Hồ Nghĩa nghe thấy hoàng đế mở miệng bảo vệ gã, lúc này mới thở phào một cái, liên tục nói lời cảm tạ, lại lén liếc nhìn Lý Kỳ. Đó là một vẻ mặt sợ hãi a.

Lý Kỳ vốn cho là chuyện này phải đã kết thúc rồi, đang chuẩn bị trở lại ghế ngồi, chợt nghe phía sau lại có một người nói:

- Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cảm thấy Hồ Thượng thư nói vô cùng có lý.

Lý Kỳ nghe vậy nhướn mày, ánh mắt hướng về phía sau, người nói chính là Lý Cương.

Triệu Giai ngẩn người, nói:

- Vậy không biết Lý ái khanh lại có kiến giải gì?

Lý Cương nói:

- Kỳ thật Xu Mật Sứ nói vô cùng chính xác, Quân Khí Giám trước đây quả thật là thối không chịu nổi, may được đề nghị của Xu Mật Sứ. Mới ngăn chặn loại tình huống thối nát này, Xu Mật Sứ đại tài, Lý Cương tất nhiên là không khỏi bội phục.

Nói đến đây, gã đột nhiên xoay chuyển lời nói, nói:

- Nhưng hiện giờ Quân Khí Giám rõ ràng đã trở thành một nguồn thu nhập không thể bỏ qua trong tài chính triều đình, đặc biệt là đối với tình huống hiện tại mà nói. Tuy rằng Quân Khí Giám là một bộ phận độc lập, nhưng tiền do Quân Khí Giám kiếm được, vốn là phải quy về triều đình, điều này không gì đáng trách. Nhưng sự thật lại không phải như vậy, ngoại trừ Hoàng thượng và Xu Mật Sứ ra, không có ai biết rõ chi tiết tài chính của Quân Khí Giám. Mà Quân Khí Giám chỉ cần có được sự cho phép của Hoàng thượng, là có thể trực tiếp điều dụng tiền của Quân Khí Giám, nhưng những người còn lại muốn lấy tiền từ Quân Khí Giám, thì thủ tục lại vô cùng phức tạp, trong đó còn bao gồm cả Tam Ti. Tam Ti nắm tài chính thiên hạ, nhưng nếu không biết gì đối với tài chính triều đình, chuyện này tuyệt không có ích cho sự phát triển của Đại Tống ta.

Quần thần nghe vậy đều gật đầu. Đây cũng là một đạo lý rất đơn giản, một người quản tiền, ngay cả mình có bao nhiêu tiền cũng không rõ, vậy thì còn quản lý tài sản thế nào được!

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, nói:

- Cũng không thể nói như vậy, ngươi cũng đã nói thứ Tam Ti quản lý chính là tài chính thiên hạ, nếu như đem tài chính của Quân Khí Giám giao cho Tam Ti, như vậy Tam Ti chắc chắn sẽ không đặt Quân Khí Giám ở vị trí đầu, mà Quân Khí Giám vẫn luôn có kế hoạch của riêng mình. Lấy ví dụ, vốn dĩ Quân Khí Giám dự tính sang năm sẽ vận dụng năm trăm vạn quan phí tổn, chế tạo vũ khí, bán ra cho các quốc gia xung quanh, kiếm lấy tiền nhiều hơn. Nếu tài chính của Quân Khí Giám độc lập, như vậy thì Quân Khí Giám nhất định sẽ dự lưu khoản tiền này, nhưng nếu có Tam Ti quản lý, vậy thì Tam Ti cũng sẽ không vì một kế hoạch chưa có sự chắc chắn của Quân Khí Giám, mà khóa kín này năm trăm vạn quan này, nếu như vậy, đợi khi Quân Khí Giám đàm phán thành công cuộc làm ăn này, nhưng vì không có kinh phí, mà tuyên bố hủy bỏ, tổn thất trong chuyện này, nên do người nào chịu trách nhiệm đây.

Những đại thần kia lại gật gật đầu, cảm thấy Lý Kỳ nói cũng rất có đạo lý.

Lý Cương nói:

- Xu Mật Sứ nói vô cùng có đạo lý, vừa rồi Hồ Thượng thư đề nghị đem toàn bộ tài chính của Quân Khí Giám giao cho Tam Ti, quả thật là không thể thực hiện được, nhưng thần cho rằng, Quân Khí Giám có thể giao một nửa tài chính cho Tam Ti, hơn nữa, tài chính của Quân Khí Giám nhất định phải công khai, cứ như vậy, có thể giải tình trạng quẫn bách của quốc khố, khiến Tam Ti càng thêm thành thạo việc quản lý thiên hạ tài chính, nắm rõ của cải của nhà mình, còn có thể khiến Quân Khí Giám có đầy đủ tiền tài để sản xuất, kiếm thêm nhiều tiền tài hơn cho Đại Tống ta.

Lý Kỳ khẽ cười nói:

- Quân Khí Giám hàng năm đều lấy vàng bạc ra để mua một lượng lớn nguyên liệu từ Tam Ti, nếu Quân Khí Giám giao ra một nửa tài chính, vậy thì Tam Ti có cung cấp nguyên liệu miễn phí cho chúng ta không.

Lý Cương lắc đầu nói:

- Xu Mật Sứ nói vậy sai rồi. Dân chúng thiên hạ đều phải nộp thuế cho quốc gia, nhưng bọn họ có mua muối, lá trà thì cũng phải trả tiền. Quân Khí Giám đã làm nhiều vụ mua bán như vậy, nhưng chưa một khoản thuế cho Tam Ti, hơn nữa, tiền của Quân Khí Giám vốn là của quốc gia, chứ không phải là của cá nhân, giao một bộ phận cho quốc gia cũng là hợp tình lý. Hơn nữa, dùng phương thức mua bán này, cũng có thể phòng ngừa Tam Ti và Quân Khí Giám tư tương thụ chịu, ta tin là đề nghị lúc trước của Xu Mật Sứ, đều chỉ là vì suy nghĩ cho Đại Tống ta, chứ không phải là tơ tưởng đến tiền của Quân Khí Giám.

- Vi thần tán thành.

- Chúng thần tán thành lời nói của Hình Bộ Thượng thư.

Chỉ khoảng nửa khắc, đã có hơn hai mươi vị đại thần đứng ra, thỉnh cầu Triệu Giai khiến Quân Khí Giám giao ra một nửa tài chính.

Shit. Xem ra đây là có người mưu đồ đã lâu nha! Nếu chỉ có một mình Lý Cương, thì Lý Kỳ có thể dễ dàng thu phục, nhưng vấn đề là nhiều đại thần tán thành như vậy, nếu hắn tử thủ ở đây, khó tránh khỏi sẽ chuốc lấy sự ngờ vực vô căn cứ của người khác, trong lòng chẳng những không sầu não, ngược lại trong mắt còn lộ ra một ánh nhìn làm cho người ta khó có thể nắm bắt.

Kỳ thật Triệu Giai cũng không phải là quá tán thành chuyện Quân Khí Giám giao tài chính ra, bởi vì tài chính của Quân Khí Giám vẫn luôn thuộc về sự quản lý trực tiếp của Hoàng đế, cũng giống như Tam Ti, cũng là một thủ đoạn tập trung tài chính của y, nhưng Quân Khí Giám có một cái tốt, chính là Quân Khí Giám là độc lập.

Nếu y có được tài chính của Quân Khí Giám, vậy thì trên một chuyện nhạy cảm, sẽ có thể trực tiếp bỏ qua triều hội, âm thầm thao túng cùng với Lý Kỳ, nhưng y cũng gặp phải cảnh khó khăn giống như Lý Kỳ. Nếu như y mở miệng phản đối, vậy thì các đại thần nhất định sẽ cho là y với Tống Huy Tông cũng giống nhau, Quân Khí Giám này chẳng cũng như Ứng Phụng Cục của y mà thôi, trong lòng cũng do dự không quyết, không khỏi liếc nhìn về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ nói:

- Hình Bộ Thượng thư và các vị nói rất đúng, để bày tỏ sự trong sạch của ta, ta có thể đồng ý giao ra một nửa tài chính của Quân Khí Giám. Nhưng, ta cũng hoài nghi các vị yêu cầu như vậy, có phải cũng là bởi vì mơ tưởng đến tiền của Quân Khí Giám hay không.

Triệu Giai nói:

- Vậy khanh cho là phải làm như thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, tiền đề của yêu cầu mà Hộ Bộ Thượng Thư, Hình Bộ Thượng thư vừa mới đề xuất này là lấy lý do khố quốc trống rỗng, hiện giờ quả thật là triều đình cũng có quá nhiều chỗ cần dùng đến tiền, đặc biệt là liên quan đến việc thúc đẩy Tân Pháp, Tam Ti Sứ, ta không có nói sai chứ.

Trịnh Dật vẫn im lặng từ nãy tới giờ gật đầu nói:

- Xu Mật Sứ nói rất đúng, đúng là Tân Pháp khiến cho quốc khố vô cùng quẫn bách.

Lý Kỳ nói:

- Vừa rồi Hình Bộ Thượng thư đã nói. Bởi vì muốn lấy kinh phí từ Quân Khí Giám, thủ tục vô cùng phức tạp, bất lợi cho sự phát triển của Đại Tống ta, cũng chính là nói, Tần Thiếu Tể và Thương vụ Cục quản lý công việc Tân Pháp lấy kinh phí từ Tam Ti, thủ tục cũng vô cùng phức tạp. Bây giờ thúc đẩy Tân Pháp là đại sự hàng đầu của triều đình, để việc thúc đẩy Tân Pháp thuận tiện hơn, thì tại sao không để cho bọn họ có tài chính tương đối độc lập với nhau chứ?

Tiểu tử này lại muốn làm gì đây? Triệu Giai khẽ nhíu mày. Sự tồn tại của Tam Ti, chính là để làm suy yếu quyền lực của Tể tướng, nếu lại để cho Tể tướng có được tài chính nữa, thì sự tồn tại của Tam Ti còn cần thiết nữa sao?

Nnhững lời này của Lý Kỳ, chẳng khác gì là khuấy đảo cốc nước này lên, không ít đại thần đều không dám mở miệng nói bừa, bởi vì đây đã dính dáng đến chế tập quyền của hoàng đế rồi.

Lý Cương nói:

- Không biết ý của Xu Mật Sứ là?

Lý Kỳ cười nói:

- Rất đơn giản, chính là Quân Khí Giám ta giao ra một nửa tài chính. Nhưng chỉ giao sáu phần trong đó cho Tam Ti, bốn phần còn lại sẽ làm tài chính dự trữ cho Tân Pháp, để bọn họ dùng khi ứng phó với tình huống khẩn cấp. Còn một điều, các ngươi muốn Quân Khí Giám chúng ta công khai tài chính, nếu như dụng ý của các ngươi không nhằm vào Quân Khí Giám chúng ta, vậy thì tại sao không đem minh bạch hóa tất cả tài chính, mỗi một khoản tiền, đều phải công khai ra, cho tất cả mọi người đều được biết. Cho dù là tiền Hoàng thượng sử dụng, nếu có bất cứ sai lệch nào, cho dù là lệch một đồng tiền, bất cứ người nào cũng có quyền hỏi tội Tam Ti, như vậy cũng có thể ngăn chặn có người giở trò dối trá, tham ô tiền của quốc gia.

Không hổ là Kinh Tế Sử đầu tiên của Đại Tống ta, quả thật là danh bất hư truyền. Lý Cương liếc nhìn Lý Kỳ, trong lòng âm thầm cảm thán một câu. Nguyên nhân Lý Kỳ làm như vậy, đơn giản chính là hạ thấp tổn hại đến mức thấp nhất, dù sao Kinh Tế Sử đương nhiệm chính là thê tử của hắn, tương đương với hắn chỉ giao ra ba phần tài chính của Quân Khí Giám cho Tam Ti, Quân Khí Giám vẫn nắm giữ bảy phần.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn quần thần một cái, nói:

- Lúc này ta có thể im lặng hay không, đều bị coi là ham muốn tài sản quốc gia. Dù sao minh bạch hóa tài chính, cũng sẽ không xuất hiện bất cứ tổn thất gì. Đương nhiên, ngoại trừ một số tham quan, từ xưa đến nay, nhưng phàm là tham quan, đều thích làm cho tài chính quốc gia trở nên mơ hồ, như vậy thì bọn họ có thể đục nước béo cò. Bổn nhân đi thẳng, ngồi thẳng, không sợ người khác tới tra.

Trịnh Dật đứng ra nói:

- Vi thần đồng ý lời của Xu Mật Sứ.

Trong lòng cũng than một tiếng khổ, đây thật đúng là tai họa bất ngờ bay tới nha.

Lý Kỳ đã nói nói đến nước này rồi, y làm Tam Ti Sứ, vào thời điểm này thì trước tiên phải tỏ thái độ ra, tuy rằng trong lòng y không muốn, bởi vì minh bạch hóa, sẽ mang đến áp lực không nhỏ cho Tam Ti bọn họ. Bọn họ tất yếu phải làm cho mỗi một khoản tiền đều được xử lý vô cùng cẩn thận, nếu bị người khác bắt được nhược điểm, vậy thì sẽ ăn đủ rồi.

Các đại thần còn lại cũng khẩn trương tỏ thái độ, việc này có được hay không phải nói khác, nhưng nếu mình không tỏ thái độ, thì không phải là nói cho người khác biết, trong lòng mình có âm mưu, ham muốn tài sản quốc gia.

Một câu nói kia của Lý Kỳ có thể khiến cho những đại thần này thật khổ sở.

Triệu Giai liếc nhìn Lý Kỳ, thầm mắng, thằng nhãi này thật sự là quá ghê tởm, thế nào cũng sẽ dụ dỗ trẫm, chia sẻ tổn thất này cùng với hắn. Rất rõ ràng, lời nói này của Lý Kỳ cũng bao gồm cả Triệu Giai.

Đây nếu là Tống Huy Tông thì phỏng chừng sẽ tức giận đến mức đem Lý Kỳ đi ngũ mã phanh thây, ngươi đây là muốn chặn con đường sống của ta nha. Nhưng Triệu Giai không phải Tống Huy Tông, y cũng hy vọng có thể tìm được biện pháp, cố gắng tránh cho trong triều xuất hiện càng nhiều tham quan hơn nữa, minh bạch hóa tài chính vẫn có thể xem là một biện pháp. Hơn nữa y cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ ham muốn hưởng thụ, nỗi băn khoăn duy nhất của y, chính là sự mất đi đại quyền tài chính. Nhưng nghĩ lại một chút, Tần Cối và Thương vụ Cục cũng chỉ là chiếm giữ hai phần đại quyền tài chính của Quân Khí Giám, hơn nữa, tuyệt đại bộ phận tài chính vẫn là nằm trong tay y, một khi Tân Pháp phổ cập cả nước rồi, thì y có thể thu hồi phần quyền sở hữu tài chính này, hơn nữa như vậy, bốn phương này cũng tạo thành xu thế lẫn nhau kiềm chế.

Sau khi cân nhắc một lượt, Triệu Giai gật đầu nói:

- Trẫm cũng cảm thấy Xu Mật Sứ nói rất đúng, chỉ có người chột dạ, thì mới lo lắng công khai tài chính, việc này trẫm chuẩn tấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play