Trên triều hôm nay, Vương Trọng Lăng bỗng nhiên dâng tấu, nói Bạch Thì Trung đang lâm trọng bệnh, khó mà tới Ứng thiên phủ nhậm chức được, nhờ mình xin Hoàng thượng cho được nghỉ hưu.

Triệu Giai lập tức phê chuẩn.

Mà việc nghỉ hưu của Bạch Thì Trung, chính thức mở màn cuộc vận động chính trị này.

Thái Kinh vẫn cáo bệnh ở nhà bỗng nhiên quay lại triều đình, mà hôm đó lão ta và đồng đảng của mình liên tiếp dâng liền 34 tấu chương, buộc tội tổng cộng 782 người Lương Sư Thành, Lý Bang Ngạn, Lý Ngạn, Trương Bang Xương, Ngô Mẫn. Hơn nữa, còn đưa những người này vào thành gian đảng bán nước.

Nguyên nhân chính là vì ở đây đại đa số mọi người bình thường làm nhiều việc ác, tội chứng gì cũng đều không cần phải đi tìm. Có thể nói là hạ bút thành văn, chỉ có điều lúc đầu bởi vì trong tay họ nắm trọng quyền, người bên ngoài dù có tức giận cũng không dám nói.

Cho nên Thái Kinh đã nhẹ nhàng liệt kê tội trạng của họ. Điều này không khác với ban đầu khi lật đổ Vương Phủ, cái gì là nợ cũ năm xưa đều được vạch ra hết. Nếu không có thì đi tìm từ ông cha, tổ tông. Nói tóm lại, chính là trên thế giới không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Đây quả đúng là một hòn đá ném xuống dậy lên ngàn lớp sóng!

Trong nhóm đại thần đó, mặc dù sớm đã biết Triệu Giai muốn ra tay với họ, nhưng lại không ngờ Thái Kinh lại đầu cơ vào bên phía Triệu Giai. Hơn nữa còn quái tử thủ nhắm thẳng vào họ. Họ cũng không ngờ Triệu Giai ra tay lại hung ác như vậy. Nên nhớ, chuyện của Nguyên Hữu Đảng Tịch kia, cũng chỉ mới có hơn ba trăm nghi phạm chính. Lần này ngươi vừa mới bắt đầu, số người trực tiếp bị ép đến 800 người, sau này vẫn còn nữa.

Lần này đã đánh họ một cái không kịp trở tay, thâm thần đại loạn. Trên triều đình lập tức rơi vào cảnh hoang mang.

Đám người Lý Bang Ngạn, Bạch Thì Trung sao có thể ngồi im chờ chết được, cũng bắt đầu chiến đấu, liều mạng công kích vây cánh của Thái Kinh. Hơn nữa còn kéo cả nhà Bạch Thì Trung vào trong đó, bỏ qua chính là muốn kéo Lý Kỳ xuống nước.

Nếu Lý Kỳ ở trong triều còn có một đối thủ ngang tài ngang sức, vậy thì có lẽ còn có thể khiến cho Lý Kỳ nhắm vào. Nhưng tiếc là Lý Kỳ bây giờ đã là nhân vật vững như bàn thạch trong triều rồi. Ngoài họ ra, không ai bằng lòng tham gia vào bất kỳ cuộc đấu tranh nào liên quan tới phương diện của Lý Kỳ. Bây giờ ai gây rắc rối cho Lý Kỳ chỉ có thể khiến mình nhanh chết mà thôi.

Triệu Giai rất thản nhiên không chú ý gì tới Lý Kỳ. Về phần Bạch gia, y cũng đều sung quân toàn bộ thân thích của Bạch Thì Trung trong triều. Còn mấy người con trai của Bạch Thì Trung làm quan trong triều cũng đều đuổi hết ra khỏi triều.

Mặc dù Bạch gia cũng vì vậy mà bị đả kích vô cùng nặng. Nhưng so với Lý Bang Ngạn mà nói, họ còn may mắn hơn đấy.

Tuy nhiên, Thái Kinh sớm đã viết toàn bộ tội chứng của những người này đăng lên tuần san Đại Tống thời đại rồi. Đòn này đã lập tức được phát hành, nói cho bách tính biết. Còn Tần Cối lại tổ chức Thái học viện dâng tấu, buộc tội những người này.

Ngoài ra, Vương gia và Trịnh gia lại dựa vào gia tộc bên phía Triệu Giai, cũng không ngừng dâng tấu công kích đám đại thần cũ của Tống Huy Tông.

Thái Kinh buộc tội chủ mưu. Tần Cối phụ trách đứng phía sau diệt trừ tận gốc và liên hệ với gian đảng. Tất cả đều bị cuốn vào, trong hai ngày ngắn ngủi đã liên lụy tới hàng nghìn người vào trong đó. Hơn nữa đã từ kinh thành lan rộng ra tới các châu huyện. Bởi vì giống như Lý Bang Ngạn và đám người Lý Bang Ngạn bọn họ ở các châu huyện đều bố trí người của mình, đến vì vơ vét tiền của của mình. Mặc dù ban đầu vận động lớn bên phía Giang Nam, thanh trừ không ít người. Nhưng nanh vuốt của họ còn có ở khắp nơi.

Tuy nhiên, lần này Triệu Giai rõ ràng chính là muốn diệt cỏ tận gốc, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.

Lý Kỳ cũng âm thần bày mưu tính kế cấm quân kinh thành. Bên ngoài là tăng cường tuần tra, bên trong thì giám sát và đốc thúc những đại thần đó, không cho họ cơ hội bỏ chạy.

Mắt thấy chuyện này càng gây càng lớn đã khiến cho tâm thái của mỗi người đều xảy ra biến đổi rất lớn. Có một số người đã sợ tới hoa mắt chóng mặt, nằm bại liệt trên giường. Trong 7 ngày, các quan lại lớn nhỏ dính líu tới đã đột phá tới hơn 2000 người. Giống như tấu chương của Tần Cối và Trịnh Dĩ Phu, đều lần lượt dâng lên từng xấp từng xấp, bởi vì nhân số thực sự là quá nhiều rồi.

Tần Cối đã phao tin đồn trong dân gian, nói trong triều nếu bỗng nhiên giáng chức nhiều người như vậy, chắc chắn là muốn tìm người để thay thế. Điều này đã khiến cho ngày lành của đám con cháu hàn môn cuối cùng cũng đã tới rồi.

Thông tin này vừa được tung ra, quả thực không thể cứu vãn được. Những hàn môn thư sinh đó của dân gian, bắt đầu tổ chức lên, viết văn chương công kích những đại thần này. Họ đều hiểu, người bị trừng phạt càng nhiều, vậy thì cơ hội của họ cũng sẽ càng nhiều, chắc chắn là chỉnh đốn triệt để rồi.

Người đọc sách cũng đã chú ý tới lợi ích.

Thật đúng là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Trong triều còn bè cánh của Thái Kinh, lại cộng thêm những gia tộc sỹ đại phu còn lưu lại ở kinh thành ban đầu này nữa của Vương gia và Trịnh gia. Dân gian lại có bách tính, thư sinh, chủ yếu còn có cấm quan và Hoàng thượng đang ngầm chống lưng cho họ. Những đảng cũ của Tống Huy Tông và Thái tử thật không dễ dàng gì tổ chức được liên minh, rất nhanh bị sụp đổ, tan rã.

Có câu là tai vạ đến nơi đều tự bay.

Dần dần bắt đầu có không ít người bắt đầu đi tìm Lý Kỳ, tìm Thái Kinh, tìm Vương Trọng Lăng. Thậm chí còn đi tìm Tần Cối mà trước đây họ ai cũng không xem ra gì để cầu cứu. Họ không cầu xin quá nhiều, chỉ hu vọng có thể kéo dài hơi tàn, không nên giết họ hoặc giáng chức của họ.

Nhưng tiếc là Triệu Giai đã hạ quyết tâm rồi, nhất định phải nhân cơ hội này đem nhưng kẻ lọc lõi này bắt hết một mẻ, để Đại Tống bước sang một diện mạo mới. Chuyện này đã không có bất kỳ đường nào thương lượng lại được nữa rồi.

Kỳ thực mỗi một vị Hoàng đế mới lên nhậm chức, đều làm như vậy, chỉ khác biệt ở chỗ quy mô lớn hay nhỏ mà thôi.

Tuy nhiên, khi cục diện trong triều đã biến đổi lớn, cải cách quân chính do Lý Kỳ ngầm tổ chức cũng đã lặng lẽ đột kích.

Quân đội triều Tống yếu, không có ngựa cũng là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác nữa chính là quân chính. Đại thần trong triều và thủ lĩnh quân đội các nơi đang ngầm giao dịch với nhau, cái gì gọi là tham nhũng quân lương, hoặc là tham nhũng quân dụng. Những điều này ở triều Tống quả thật là rất bình thường. Nên nhớ quân phí của triều Tống còn gấp hơn 4 lần so với các nước xung quanh cộng lại.

Số tiền này đều đi đâu? Chẳng phải là đi vào túi của những tướng lĩnh và đại thần đó sao? Hơn nữa, những tướng lĩnh này phần đa là có mối quan hệ mật thiết với đại thần trong triều, thì quyết không thể giữ lại được.

Cao Cầu thoái vị cũng chẳng khác nào từ bỏ những quân cờ đó của ông ta.

Đây cũng là không còn cách nào khác, ông ta ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, nào dám làm cọc cho rêu, giữ lấy mạng sống còn quan trọng hơn, càng huống hồ Cầu ca bản tính chính là bo bo giữ mình.

Đám người Nhạc Phi thống lĩnh Cấm quân không trực tiếp trở về kinh thành mà chia ra thành mấy đường, lặng lẽ đi tới những địa điểm đóng quân chính của triều Tống. Một đạo thánh chỉ, họ lập tức hành động. Tướng lĩnh của những nơi này vừa quét là sạch. Những binh lính đó ai nấy đều mềm như bún, đối mặt với đội cấm quân chiến đấu hăng máu với quan kim này, căn bản không thể có sức hoàn thủ. Những binh lính này cũng không muốn đứng mũi chịu sào. Dù sao các ngươi là tới bắt lão đại của chúng ta, chẳng liên quan gì tới chúng ta, ta sao lại muốn chui đầu vào chỗ chết chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play