- Cũng đúng, ngoài trừ hai tên dở hơi này, còn ai dám làm càn như vậy, lại dám đến địa bàn của Yến Vân Vương ta chơi xấu chứ.
Trần đại nương hỏi:
- Đại nhân, ngài có gặp bọn họ không?
Nếu ta không gặp, thì hai tên dở hơi này chắc chắn sẽ không đi. Nếu đuổi bọn họ đi, bọn họ chắc chắc sẽ trèo tường vào. Mấy thê tử của lão tử đều ở đây, lỡ như bị bọn họ nhìn thấy cái gì, thì thiệt thòi lớn rồi. Dù sao vẫn phải gặp mặt bọn họ, đuổi bọn họ đi sớm chút là được. Lý Kỳ khoát tay nói:
- Ta lười đi rồi, dẫn bọn họ đến đây đi. À, nói với nữ quyến trong phủ, không có việc gì thì đừng đi loạn, tạm thời có dã thú lui tới.
Trần đại nương nghe được thì nửa hiểu nửa không, nhưng cũng không hỏi nhiều, ồ một tiếng rồi ra ngoài.
- Ai ôi!!!
- Ca ca cẩn thận, đừng để té nhã.
Một lát sau, Lý Kỳ ngồi trong phòng chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng của hai người. Giọng nói này làm sao Lý Kỳ quên được, chính là tổ hợp dở hơi nhất Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu, trong lòng cười thầm, được nha, lần này ta thật muốn xem hai người các ngươi diễn trò xiếc gì.
Lát sau, liền thấy hai người đi từ ngoài vào, bởi vì Lý Kỳ cũng không đóng cửa, nên hai người bọn họ đi thẳng vào.
Đúng là Cao Nha nội và Hồng Thiên Cửu, nhưng bọn họ hoàn toàn không ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, cực kỳ cao quý như trước kia, không chỉ như vậy, mà ngược lại mặc quần áo chắp vá, khom lưng gù lưng, đặc biệt là tên dở hơi Cao Nha nội lại còn chống gậy, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.
Rõ rành rành là hai tên tiểu ăn mày hết ăn lại nằm nha.
Tình huống kỳ lạ nha!
- Các hạ là…?
Lý Kỳ nhìn đến ngây người, còn dụi dụi mắt, lúc này mới xác định là mình không nhìn nhầm, thầm cả kinh, không phải chứ, chỉ mới mấy tháng mà làm tên ăn mày rồi.
- Lý đại ca (Lý Kỳ), huynh…cuối cùng huynh đã trở lại rồi…hu hu hu.
Hai người vừa mới nhìn thấy Lý Kỳ liền hai mắt đẫm lện, trong kích động còn mang theo chút bi thương, trong bi thương lại mang theo đau khổ, thật sự là ta nhìn thấy mà còn thương nha!
Oa! Thật quá khoa trương mà, còn rơi lệ thật nữa. Lý Kỳ bị bọn họ làm như vậy mà thật lòng có chút không hiểu, không kìm lòng nổi đứng dậy, nói:
- Hai người các ngươi sao lại thành ra bộ dạng này.
Cao Nha nội oán than một tiếng, nói:
- Không nói cũng được, không nói cũng được.
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Ngươi đã không muốn nói thì ta không hỏi vậy, để tránh nhắc đến chuyện đau lòng của ngươi.
Kịch bản không phải như vậy nha! Cao Nha nội vội nói:
- Ngươi hỏi thêm vài câu thì ta có thể nói cho ngươi biết nha.
Trong mắt Lý Kỳ lóe lên ý cười, nói:
- Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hồng Thiên Cửu cũng không dám tỏ vẻ nữa, vội nói:
- Lý đại ca, chuyện là như vầy. Không lâu trước Thái úy quyên toàn bộ tiền cho triều đình, bây giờ chúng ta là người nghèo nhất Đông Kinh đó, đã mấy ngày không ăn cơm rồi.
Sặc! Tốt xấu gì thì bây giờ Thái úy cũng là Xúc Cúc Hầu nha, cho dù đã quyên ra toàn bộ gia sản, cũng không thể không có tiền ăn cơm chứ. Hai tên dở hơi này đang chơi trò gì đây, ta cứ xem xét rồi nói tiếp. Lý Kỳ cau mày nói:
- Thái úy quyên tiền, thì liên quan quái gì đến Hồng gia ngươi nha!
- Ặc…!
Hồng Thiên Cửu vừa nghe thì lập tức đỏ bừng mặt, Cao Nha nội vội nói:
- Lý Kỳ, ngươi không phải không biết, Hồng gia và nhà ta tuy hai mà một, số tiền này bọn họ cũng có phần nha.
Hồng Thiên Cửu vội vàng gật đầu, nói:
- Không sai, không sai, sự việc chính là như vậy.
Cao Nha nội vừa rơi nước mắt, vừa chảy nước mũi nói:
- Lý Kỳ, trước đây chúng ta gây ra không ít kẻ thù, bây giờ muốn đi ăn bữa cơm…
- Xin cơm, xin cơm.
Hồng Thiên Cửu vội ngắt ngang lời y.
Cao Nha nội lại nói:
- Phải, phải, phải, xin cơm, xin cơm. Bây giờ chúng ta ra ngoài xin cơm cũng có nguy hiểm, rất nhiều người bên ngoài tìm hai chúng ta tuyên bố muốn trả thù chúng ta.
Vậy cũng có khả năng nhỉ, bây giờ địa vị của Cầu ca chắc chắn không như trước, bình thường hai tên dở hơi này thích gây thị phi, kẻ thù thật sự rất nhiều, chẳng lẽ bọn họ đến đây muốn ta che chở bọn họ. Lý Kỳ trầm ngâm một lát, thấy cặp mắt Hồng Thiên Cửu xoay tròn lung tung, biết trong này nhất định có mờ ám, thế nên hỏi:
- Ta có thể giúp gì cho các ngươi?
Cao Nha nội nghẹn họng, nói:
- Hôm nay chúng ta đến đây muốn nương tựa vào ngươi.
Hồng Thiên Cửu tiếp lời:
- Còn nữa Lý đại ca, có thể làm chút đồ ăn cho chúng ta ăn trước không, chúng ta sắp chết đói rồi.
Xem dáng vẻ bọn họ thật sự giống như rất đói, lẽ nào là thật? Xem trước hãy nói, dù sao thì dựa theo tính cách hai tên dở hơi này thì không lâu sẽ lộ ra dấu tích thôi. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Được rồi.
Nói xong hắn liền nói với hạ nhân bên cạnh:
- Mang chút điểm tâm đến.
- Dạ.
- Cám ơn đại ca, huynh thật sự rất có nghĩa khí mà.
- Hai người các ngươi ít đến đây, cả người bẩn thỉu, đừng có bổ nhào lên người ta.
Chốc lát sau, điểm tâm đã mang đến rồi. Hai tên dở hơi kia thật sự bổ nhào tới, ăn như sói nhai hổ nuốt, thật sự giống như di ra từ khu ổ chuột vậy.
Lý Kỳ càng xem càng tò mò, sự ngấu nghiến đối với thức ăn xuất phát từ nội tâm này rất khó giả vờ được, thầm nghĩ, lẽ nào vừa rồi lão già Vương lừa gạt ta. Không lý nào, việc này không đáng để ông ấy gạt ta, hay là…ông ấy không biết sự thực, trong này còn có nội tình gì đó mà ta không biết sao, nhất thời mềm lòng, nói:
- Hai người các ngươi ăn chậm thôi, đừng nghẹn đó.
- Ưm ưm ưm…!
Hai người ăn rất sảng khoái, không rảnh để ý hắn.
- Có đủ không, không đủ ta lại bảo người làm thêm cho ngươi.
Chỉ khoảng nửa khắc, hai tên dở hơi này liền giải quyết toàn bộ điểm tâm trong mâm nhanh như gió cuốn mây tan vậy.
- Phù…thoải mái! Thật lâu rồi không ăn đến thoải mái như vậy.
Cao Nha nội nghiêng người trên ghế, vuốt ve cái bụng tròn vo, gương mặt thư thái thích chí, so với vừa rồi thì giống như hai người vậy.
Hồng Thiên Cửu uống miếng trà, ha ha nói:
- Ca ca, huynh thua rồi, chầu rượu đêm nay do huynh mời.
Hức, chẳng lẽ ta bị gạt sao, Lý Kỳ trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi chơi trò gì vậy?
Cao Nha nội cười ha ha nói:
- Lý Kỳ, bản Nha nội rốt cuộc không nhìn nhầm ngươi, thật sự có nghĩa khí.
Hồng Thiên Cửu nhếch miệng nói:
- Đại ca, huynh đừng tin huynh ấy. Huynh ấy luôn nói, huynh làm Yến Vân Vương rồi sẽ coi thường chúng ta. Ta không tin nên đánh cược với huynh ấy.
Cao Nha Nội trừng mắt nhìn Hồng Thiên Cửu, nói:
- Câu này ngươi có thể không nói.
Lý Kỳ hồ nghi nói:
- Vừa rồi hai ngươi đều giả bộ sao?
- Giống không?
Cao Nha nội đắc ý nói.
Trong lòng Lý Kỳ thầm giận, gật đầu nói:
- Rất giống đó, nhưng ta thấy các ngươi hình như đích thực là mấy ngày không ăn cơm rồi.
Hồng Thiên Cửu ha ha nói:
- Đại ca, huynh chỉ nói đúng một nửa. Cả ngày hôm nay bọn ta chưa ăn cơm.
Lý Kỳ coi như nghe hiểu rồi, thầm hận, hai tên ngu xuẩn các ngươi, vì muốn lừa gạt ta mà thật sự bỏ đủ công sức nha, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Hai người các ngươi thật sự không có việc gì làm mà!
- Coi như ngươi nói đúng. Chúng ta đã nhàm chán mấy tháng rồi, không thể đi chỗ nào được cả.
Cao Nha nội nói xong bỗng nhiên đứng dậy tới trước mặt Lý Kỳ, đưa mặt qua nói:
- Lý Kỳ, lúc trước quả nhiên ta hiểu lầm ngươi, cho rằng ngươi là hạng người thấy sắc quên nghĩa, tham lam lợi nhỏ, cậy quyền cây thế. Không ngờ ngươi có nghĩa khí như vậy, chúng ta đã nghèo như thế, ngươi còn chịu thu nhận chúng ta. Nếu luận về sự nghĩa khí ngất trời này, e rằng cả Đông Kinh này, ngươi cũng chỉ kém hơn ta thôi, vậy đã tốt lắm rồi. Bản Nha nội lập thệ ở đây, nếu có một ngày nhà ngươi sa sút làm ăn mày, bản Nha nội nhất định sẽ thu nhận ngươi. Nếu ngươi có bất trắc gì, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho thê nhi của ngươi.
Hức, ngươi tự nói mình đi nha, gia đạo sa sút, còn đi ăn mày nữa, Lý Kỳ đưa tay đẩy gã ra, nói:
- Cút cút cút, ngươi qua một bên chơi đi, ngươi không phải đang nguyền rủa ta nha, lão tử phù hộ cho ngươi từ đây đi ra ngoài bị kẻ thù vây đánh.
Cao Nha nội miêu tả sơ lược nói:
- Những kẻ thù kia, mấy ngày nay chúng ta đã gặp mấy đợt rồi, lợi hại không.
Lý Kỳ đánh giá Cao Nha nội, nghi ngờ nói:
- Bây giờ ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy?
Hồng Thiên Cửu ha ha nói:
- Đại ca, huynh có điều không biết, ca ca bây giờ khó lường lắm, đương kim Hoàng thượng lại là huynh đệ kết nghĩa của ca ca đó.
- Cái gì?
Lý Kỳ sợ hãi nói:
- Chuyện này là thật sao?
Tay phải Cao Nha nội quét một lượt từ tên xuống dưới, ha ha nói:
- Ngươi không ngờ chứ gì. Hoàng thượng không chỉ nhận ta làm nghĩa đệ, mà còn phong cho ta làm Thanh Thiên Hầu, khen ngợi ta ngày thường hay làm việc thiện, cứu trợ dân chúng, giúp yếu khinh mạnh. Ta đã hỏi qua mấy vị Đại học sĩ, bọn họ nói chức Thanh Thiên Hầu này từ xưa đến nay chưa từng có, ta là người duy nhất nha, hơn nữa, ta còn trẻ như vậy, lại tuấn tú như vậy, so với cha ta còn mạnh hơn nữa, oa ha ha.
Hồng Thiên Cửu vuốt quai hàm nói:
- Đệ cũng quyên không ít tiền mà, Hoàng thượng có phải quên mất đệ rồi không.
Không phải đâu, chẳng lẽ…chẳng lẽ Triệu Giai cũng biết tên ngu xuẩn này khắc ta, do đó thu y làm đệ đệ, cố ý đè bớt nhuệ khí của ta? Nghĩ đến đây, Lý Kỳ không khỏi hít mạnh khí lạnh, thầm nói, kế thật độc ác nha! Ngoài miệng lại nói:
- Được rồi, ngươi ỷ vào việc Hoàng thượng nhận ngươi làm nghĩa đệ, liền chạy đến đây diễu võ giương oai với ta à?
Cao Nha nội vội nói:
- Bản Nha nội tuyệt đối không có ý này.
- Vậy ngươi ăn mặc như vậy đến đây làm gì?
- Đùa ngươi.
Cao Nha nội nói ngắn gọn.
- Đùa…cái gì.
Cao Nha nội còn tưởng Lý Kỳ nghe không rõ, vẻ mặt thành thật nói:
- Không phải đùa cái gì, mà là đùa ngươi.
Ngươi…cũng quá khoa trương rồi! Lý Kỳ nghiến răng nghiến lợi trừng Cao Nha nội.
Cao Nha nội nói:
- Ngươi đừng trừng ta, là ngươi đùa ta trước nha.
- Ta đùa ngươi, ta đùa ngươi khi nào chứ?
Lý Kỳ cả giận nói.
Cao Nha nội nhếch miệng, nói:
- Còn nói không có, lúc trước ngươi giả chết, hại ta tìm ngươi trên sông mất mấy ngày, rượu thịt không màng…
- Ca ca, là cơm nước không màng.
- Đều như nhau, đều như nhau.
Lý Kỳ vừa nghe thì lửa giận hừng hực xông lên, nói:
- Con mẹ ngươi còn nói nữa, ngươi có biết không, băng ghế đó của ngươi suýt chút ném chết ta rồi.
Cao Nha nội ủy khuất nói:
- Ta không phải là muốn giúp ngươi sao, đổi lại là người khác, e rằng người khác đã sớm chạy rồi, ngươi còn trách ta, thật không có đạo lý mà. Lúc đó, ta vì chuyện này mà chịu mọi uất ức, ngươi lại không chịu nói cho ta biết sớm, thiệt thòi cho ta còn xem ngươi như huynh đệ.
Y càng nói càng ủy khuất, nhớ lại những tháng ngày không chịu nổi kia, thật là bị Lý Kỳ chơi thảm mà, vành mắt đỏ cả lên.
Lý Kỳ ngẫm lại, tình huống đó mà bọn họ còn dám tiến lên giúp đỡ, đích thực là vô cùng đáng quý, cũng không trách sai lầm trí mạng kia của y.
Hồng Thiên Cửu lại nói:
- Đại ca, việc này huynh quả thật làm không tốt mà. Việc vui như vậy, huynh lại không gọi Tiểu Cửu. Đệ trước giờ chưa từng giả chết, nhất định rất thú vị, hơn nữa, có chúng ta cùng chết với huynh, thì huynh cũng không cô đơn nha.
Cao Nha nội gật đầu nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, lúc đó ta cũng ngốc. Nếu biết sớm là giả, ta nên nhảy xuống cùng Phong nương tử, nói không chừng Phong nương tử sẽ…ha ha.
Lý Kỳ lạnh lùng nói:
- Sẽ cái gì?
Cao Nha nội ngẩn phắt ra, vội lắc đầu nói:
- Không có gì, không có gì.
Lý Kỳ cũng biết người này chó không đổi được ăn cứt mà, không chấp nhặt với y, nói:
- Được rồi, các ngươi cũng giỏi rồi, không chỉ gạt được ta, mà còn ăn nhiều điểm tâm của ta như vậy, hai ta rõ ràng rồi. Bây giờ ta còn có chút chuyện phải xử lý, các ngươi đi trước đi. Mấy ngày nữa ta sẽ thăm cha của các ngươi, đến lúc đó nói tiếp.
Cao Nha nội vội nói:
- Đừng mà, chúng ta nghe ngươi trở về thì chuẩn bị mời ngươi đến quán rượu chơi, đón gió tẩy trần cho ngươi.
- Miễn đi, miễn đi, ý tốt của các ngươi ta ghi nhận trong lòng, nhưng bây giờ ta thật sự không có tâm tình này, các ngươi đi đi.
Lý Kỳ khoát tay nói.
Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói:
- Ca ca bây giờ đã là Yến Vân Vương, còn có chuyện gì có thể khiến huynh phiền não sao? Ca ca làm một Hầu gia cũng lợi hại không kém nha.
- Tiểu hài tử không hiểu chuyện, đi sang chơi một bên.
Cao Nha nội bỗng nhiên cười hì hì, lại đưa mặt qua nói:
- Lý Kỳ, bản Nha nội biết ngươi vì sao mà phiền rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT