Mặc dù có rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng do Lý Kỳ thực sự quá mệt mỏi, nên sau khi tên quỷ quấy rối Lý Chính Hi đi, hắn đã nhanh chóng ngủ mất, vừa ngủ là ngủ đến thiên hôn địa ám, trừ phi ngươi đánh vào mũi hắn, bằng không, cho dù ngươi có khua chiêng gõ trống bên tai hắn, e rằng hắn cũng không tỉnh dậy.
Hắn ngủ rất là ngon, nhưng lại khổ cho Trần đại nương.
Bắt đầu từ lúc sáng, khách khứa lui tới liên miên không dứt, đã sắp giẫm nát cả cửa rồi, hơn nữa ai ai cũng có địa vị phi phàm.
Hóa ra chuyện đêm qua Lý Kỳ xông vào Hoàng cung đã gây ra động tĩnh không nhỏ, tin tức đã nhanh chóng truyền ra ngoài. Chuyện đã đến nước này, phàm là người có đầu óc đều nhìn ra đây là bố cục mà Lý Kỳ và Triệu Giai sắp đặt. Mà bây giờ Lý Kỳ lại là Yến Vân Vương kiêm Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, quyền cao chức trọng, lại lập nhiều kỳ công ở Yến Vân, tuyệt đối có thể nói là dưới một người, trên vạn người.
Đại thần trong triều có thể không đến nịnh bợ hắn sao?
Ai ai cũng giương lá cờ chúc mừng, chạy đến đây gặp mặt Lý Kỳ.
Nhưng trong trang viên này không có trưởng bối gì cả, nếu Lý Kỳ không ở đây thì mấy vị thê tử của hắn làm chủ. Ngoài trừ Da Luật Cốt Dục ra, Quý Hồng Nô và Phong Nghi Nô đều không quan tâm chính sự, cái bọn họ quan tâm chỉ có Lý Kỳ, đều không nỡ đánh thức Lý Kỳ. Thế là bảo hạ nhân nói với khách khứa, nói Lý Kỳ đi đường cả đêm, sớm nay mới ngủ, bảo bọn họ hai ngày sau hãy tới.
Những vị khách kia vừa nghe thì thất vọng tràn trề, nhưng không ai dám tỏ ra không hài lòng. Người ta là Yến Vân Vương, gặp ngươi là nể mặt ngươi rồi, nếu không gặp thì cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng người đến đây lại hết lớp này đến lớp khác, đây là Kinh thành mà, quan viên nhiều vô cùng, cho đến lúc xế chiều thì người đến đây mới dần giảm bớt.
Lúc chạng vạng tối, cuối cùng Lý Kỳ đã thức dậy, sau khi rửa mặt thì đi đến nhà bếp, nấu một chén cháo gà làm ấm dạ dày.
Đang lúc Lý Kỳ nghĩ xem tối nay ăn cái gì, thì đột nhiên Quý Hồng Nô đi vào, nói: - Đại ca, quả nhiên huynh ở đây.
Lý Kỳ ha ha nói: - Người đói bụng đều thường ở đây.
Quý Hồng Nô cười khúc khích, nói: - Cũng đúng. À, đại ca, hôm nay rất nhiều người đến tìm huynh đó.
Lý Kỳ nói: - Đã nghe nói rồi, các muội làm rất đúng. Hai ngày nay ta không muốn gặp bọn họ. Bây giờ việc khẩn cấp nhất của hắn là xử lý chuyện của Bạch Thiển Dạ. Bây giờ Thánh chỉ đã ban, hắn phải nhanh chóng nghĩ cách để Triệu Giai thu hồi Thánh chỉ này, bằng không, chắc chắn có người bàn ra tán vào.
Trần đại nương nói: - Chính là Vương Hữu tướng nha!
- Vương Hữu tướng?
Quý Hồng Nô che miệng cười nói: - Đại ca, chính là cha của phu nhân đó.
- Ai ui! Hóa ra là Vương mập mạp à! Đúng đúng đúng, ta suýt chút quên mất sự tồn tại của người này.
- Đại ca.
Quý Hồng Nô tri thư đạt lễ xì một tiếng, khẽ liếc trắng Lý Kỳ không biết che miệng kia.
Lý Kỳ ha ha nói: - Xin lỗi, xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý.
Trần đại nương nói: - Đại nhân, vậy ngài có gặp không?
Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Không gặp.
Trần đại nương nói: - Nhưng sáng nay Vương lão gia đã đến một lần, hình như thật sự có việc tìm ngài.
Bởi vì trước kia bà đều ở trong Tần phủ, cho nên bà luôn đối đãi với Vương Trọng Lăng như lão gia, cho nên dĩ nhiên ưu đãi hơn một chút.
Quý Hồng Nô cũng nói: - Đúng vậy, đại ca, mấy ngày huynh không có ở đây, cả nhà Vương thúc thúc giúp bọn muội không ít. Huynh đã dậy rồi thì gặp Vương thúc thúc đi.
Mập mạp kia làm sao quan trọng hơn Thất nương của ta chứ! Bỏ đi, bỏ đi, tiện thể hỏi thăm tình hình gần đây. Lý Kỳ thở dài một hơi, gật đầu nói: - Được rồi.
Trước tiên Lý Kỳ bảo Trần đại nương mời Vương Trọng Lăng vào hậu đường, hắn lại ăn thêm một chén mì cá, nhanh chóng giải quyết xong cơm tối, sau đó đến hậu đường.
Vương Trọng Lăng thấy Lý Kỳ cuối cùng cũng lộ diện, vui mừng nha, đứng bật dậy ha ha nói: - Hiền chất, cuối cùng con chịu ra rồi, để lão phu chờ thật lâu nha!
Nếu là người khác thì ai dám gọi là hiền chất chứ, dù sao thì bây giờ Lý Kỳ cũng là Yến Vân Vương, nhưng Vương Trọng Lăng hiểu rõ tính cách của Lý Kỳ, trước nay Lý Kỳ không để ý những việc này. Đương nhiên, khi hắn để ý thì chắc chắc có người xui xẻo rồi, mà xưng hô này còn có thể kéo gần khoảng cách của hai người.
- Xin lỗi, xin lỗi.
Lý Kỳ chắp tay nói: - Vừa nãy ta mới ngủ dậy, có chỗ nào chậm trễ, xin Vương thúc thúc thứ lỗi.
Vương Trọng Lăng ha ha nói: - Ta cũng không phải người hẹp hòi. Bây giờ ngươi là người bận rộn nha, nghỉ ngơi nhiều một chút cũng nên mà, không sao, không sao.
- Đa tạ.
Lý Kỳ duỗi tay ra, nói: - Mời Vương thúc thúc ngồi.
Hai người ngồi xuống đợi hạ nhân châm trà, Lý Kỳ bảo bọn họ lui ra, sau đó cười nói: - Vương thúc thúc, nghe nói gần đây thúc thăng làm Thượng thư hữu thừa, thật đáng chúc mừng nha.
- Đây là nhờ lá thư lúc trước của ngươi, bằng không, đừng nói là Thừa tướng, e rằng bây giờ bản thân ta cũng khó bảo toàn nha, thậm chí Vương gia chúng ta cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu. Trên dưới Vương gia chúng ta đều vô cùng cảm tạ ngươi. Còn về Hữu tướng sao?
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Vương thúc thúc, đây là đại hỉ sự, vì sao thở dài?
Vương Trọng Lăng lại lắc đầu thở dài, nói: - Không dối gạt ngươi, thực ra chức Hữu tướng này ta không hề mong muốn nha!
- Hả? Ta nghe không hiểu nha.
Vương Trọng Lăng nói: - Ta và Bạch huynh có quan hệ huynh đệ đồng hao, ngươi cũng biết, quan hệ của hai nhà chúng ta cũng vô cùng tốt, mà bây giờ Bạch huynhông ấy hạ vị, ta lại lên thay. Trong lòng ta dễ chịu sao?
Lão hồ ly này lẽ nào sợ ta báo thù cho nhạc phụ sao. Ông ta hẳn không ngây thơ như vậy đi, việc này do Triệu Giai sắp xếp mà. Hơn nữa còn là chuyện trong dự liệu, sao ta sẽ trách ông ta chứ! Lẽ nào ông ta thực lòng thấy có lỗi với nhạc phụ của ta? Lý Kỳ nói: - Việc này là do triều đình quyết định. Tin rằng cha vợ cũng sẽ không trách thúc. Đúng rồi, gần đây thúc có gặp cha vợ của ta không?
Vương Trọng Lăng thở dài, nói: - Ban đầu ta nghe ông ấy ngã bệnh vốn muốn đi thăm ông ấy, nhưng lại bị hạ nhân của Bạch phủ cản lại ngoài cửa. Tính tình của ông ấy ta hiểu rất rõ, ông ấy rất khó gặp mặt ta trong tình huống này. Ngươi đã đi thăm ông ấy chưa?
Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Ngay cả thúc ông ấy còn không gặp, huống hồ là ta.
Vương Trọng Lăng nói: - Thực ra hôm nay ta đến tìm ngươi cũng có liên quan đến Bạch huynh.
Lý Kỳ nói: - Thúc muốn ta thỉnh cầu Hoàng thượng thu hồi Thánh chỉ, đừng để ông ấy đi phủ Ứng Thiên à.
Vương Trọng Lăng sửng sốt, nói: - Ngươi đã biết rồi?
- Ừ.
- Lần này ta đến, là muốn xem thử ngươi có cách nào không. Dù sao thì tuổi Bạch huynh đã lớn, hơn nữa còn ôm bệnh trong người. Nếu để ông ấy lặn lội đường xa, ta e ông ấy sẽ không chịu nổi.
- Ông ấy là cha vợ ta, đương nhiên ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn, chỉ là chuyện này không dễ làm nha.
Vương Trọng Lăng cảm khái nói: - Đúng vậy! Bây giờ ông ấy hận ngươi còn hơn cả ta. Việc này thật không dễ làm, ngươi đa mưu túc trí, lẽ nào lúc trước chưa từng nghĩ đến đối sách sao?
Thực ra hôm nay ông ta đến là thăm dò tin tức. Ông ta đã biết cả nhà Bạch Thời Trung đã đi nhưng lại quay về. Ông ta cũng biết việc này nhất định liên quan đến Lý Kỳ, thế nên muốn đến dò phong thanh của Lý Kỳ. Đương nhiên, lần này ông ta cũng có thiện ý, dù sao thì khi Bạch Thời Trung còn tại vị, đã giúp đỡ ông ta không ít, có thể nói là thân như huynh đệ.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thúc cũng biết quan hệ giữa ông ta và Phụ Thành Vương. Bây giờ Hoàng thượng kế vị, Bạch gia không thể giống như trước kia được. Bây giờ ta còn muốn thỉnh giáo Vương thúc thúc mấy chiêu xem làm sao mới có thể để Hoàng thượng đường đường chính chính thu hồi Thánh chỉ đây.
Vương Trọng Lăng lắc đầu, nói: - Nếu ta có cách thì đã tâu lên Hoàng thượng từ sớm rồi. Thực ra chuyện của Bạch huynh, Hoàng thượng chưa từng hỏi bất cứ ai, mà là đột nhiên hạ chỉ điều huynh ấy đi phủ Ứng Thiên.
Việc này Lý Kỳ cũng biết. Nếu lúc đó Triệu Giai hỏi ý kiến của đại thần, thì hơn phân nửa đại thần chắc chắn sẽ yêu cầu giáng chức đày đi biên cảnh cả nhà Bạch Thời Trung, bởi vì thế lực trong triều hiện nay chắc chắn đều là người của Triệu Giai, mà Bạch Thời Trung lại là phụ tá đắc lực của Triệu Hoàn, đạo lý nhổ cỏ phải nhổ tận gốc này bọn họ chắc chắn hiểu rõ. Chỉ cần lật đổ Bạch Thời Trung thì có thể dò tận gốc rễ, diệt trừ toàn bộ một phe này, còn có thể lấy lòng Triệu Giai nữa. Nói: - Xin Vương thúc thúc yên tâm, ta sẽ không để Bạch gia biến mất ở Kinh thành đâu. Còn chuyện làm thế nào, bây giờ ta còn chưa nghĩ được rõ ràng. Không biết tình huống trong triều bây giờ thế nào rồi?
- Đêm qua chẳng phải ngươi vào cung sao? Lẽ nào ngươi không biết?
Lý Kỳ thở dài nói: - Ta đến là vì việc riêng, không bàn việc công.
Vương Trọng Lăng ồ một tiếng, trong lòng đã hiểu rõ một chút, nói: - Hiện giờ trong triều nhìn thì như là thái bình, thực ra bên trong cũng đã dậy sóng ngầm nha. Khi Hoàng thượng vừa mới kế vị, luôn chuyên tâm xử lý chuyện ở Yến Vân, hoàn toàn không xử lý chuyện nội bộ triều đình. Cho đến sau khi nước Kim phái người đến chúc mừng, Hoàng thượng mới bắt đầu chỉnh đốn triều chính. Hiền chất, ngươi thông minh như vậy, hẳn đã đoán ra Hoàng thượng lấy ai ra khai đao đầu tiên rồi?
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Lý Bang Ngạn?
Vương Trọng Lăng gật đầu, nói: - Đúng thế. Lúc đó sau khi Thái Thượng Hoàng hạ chỉ truyền ngôi, Lý Bang Ngạn vẫn không chịu bỏ qua. Ông ta còn chuẩn bị liều chết cược một lần, nhưng Phụ Thành Vương lúc đó lại không chịu gặp ông ta. Hoàng thượng nhìn thấy cả, nhưng lúc đó lại nhẫn nhịn không nói gì. Sau khi ổn định Yến Vân liền lập tức khai đao với Lý Bang Ngạn, đày Lý Bang Ngạn đến Vạn An quân.
Lý Kỳ cau mày nói: - Chỉ vậy thôi sao?
Vương Trọng Lăng vòng vo vài vòng, nhỏ giọng nói: - Cụ thể ta cũng không quá rõ ràng, nhưng ta nghe nói, Lý Bang Ngạn rời kinh không lâu, Hoàng thượng bảo Tần Học chính sai người đưa Thánh chỉ tới, ban cho Lý Bang Ngạn treo cổ.
Vậy thì còn được, Triệu Giai làm sao có thể bỏ qua Lý Bang Ngạn chứ. Lý Kỳ nói: - Vậy vây cánh của Lý Bang Ngạn thì sao?
Vương Trọng Lăng nói: - Trước mắt Hoàng thượng chưa động đến những người này, dù là bạn tốt của Bạch huynh thì tới nay cũng chưa bị liên lụy, nhưng cũng có không ít biến động. Hoàng thượng đề bạt Trịnh Dật làm Diêm thiết sứ, Trần Đông làm Ngự sử trung thừa, Âu Dương Triệt làm Tri phủ Hàng Châu, còn đám người Tưởng Đạo Ngôn, Hoàng Tín Nhân bây giờ vẫn đang làm quan ở phủ Khai Phong, tạm thời Hoàng thượng cũng chưa xử trí bọn họ.
- Chỉ có như vậy sao?
- Trước mắt chỉ có như vậy.
Lý Kỳ cau mày nói: - Vậy thì kỳ lạ. Lúc trước khi ta ở Yến Vân, Thánh chỉ mà Hoàng thượng cho ta, rõ ràng bảo Chủng Sư Đạo đảm nhiệm Thái úy, thống lĩnh Tam Nha, vậy Cao Thái úy thì sao?
Vương Trọng Lăng sửng sốt, vội nói: - Suýt chút quên mất, Cao Thái úy thật sự là một người thông minh.
Còn cần ông nói sao, Cầu ca mà là người bình thường sao. Người bình thường làm sao có thể sinh ra tên dở hơi như Cao Nha nội chứ. Lý Kỳ hỏi tượng trưng: - Nói vậy là sao?
Vương Trọng Lăng nói: - Chuyện là như vầy. Trước khi Hoàng thượng còn chưa kế vị, Cao Thái úy luôn không hiện thân, cho đến ngày thứ sáu Hoàng thượng kế vị, Cao Thái úy mới đến kinh. Ngươi có biết việc đầu tiên mà ông ấy làm là gì không?
Lý Kỳ nghĩ một lát, nói: - Thúc vừa mới nói Cao Thái úy thông minh, vậy chứng tỏ Cao Thái úy hoàn toàn không có việc gì, hơn nữa lại vô cùng an toàn. Lẽ nàoviệc đầu tiên ông ta làm khi về kinh là dâng tấu chương thỉnh cầu về hưu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT