- Xuy!

Lý Kỳ bỗng nhiên kéo dây cương dừng lại, hỏi Tửu quỷ bên cạnh: - Tửu quỷ, vừa rồi lão có nghe thấy có người gọi ta không?

- Hảphải không? Ta không nghe thấy nha!

Tửu quỷ ngáp một cái thật to, nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó lắc đầu.

Sặc! Không phải chứ, chạy tốc độ nhanh như vậy mà lão còn có thể ngủ ư! Lý Kỳ nhìn Tửu quỷ, phát hiện lão dường như vừa mới tỉnh ngủ, trong lòng kinh ngạc không thôi, bất lực lắc đầu, lại nói với Dương Tái Hưng: - Tái Hưng, ngươi có nghe thấy không?

Dương Tái Hưng không xác định nói: - Hình như mạt tướng nghe có người gọi "Cô gia", nhưng không rõ có phải gọi Bộ soái hay không.

Xem ta không phải ta nghe nhầm, Lý Kỳ quay đầu nhìn đội ngũ kia, phát hiện tốc độ đội ngũ kia đột nhiên nhanh hơn, cau mày, thầm nghĩ, vừa rồi hình như là tiếng của Hạnh nhi, nhưng nếu là Hạnh nhi, vì sao bọn họ không dừng lại?

Càng nghĩ càng nghi hoặc, Lý Kỳ kéo đầu ngựa quay người lại, lại đuổi theo đội ngũ kia.

Dương Tái Hưng và Tửu quỷ ngơ ngác nhìn nhau, cũng tiến lên.

- Người phía trước đợi lát.

Lý Kỳ truy hô phía sau, nhưng đội ngũ kia vẫn đi về phía trước, căn bản không để ý hắn.

Trong này nhất định có mờ ám! Trong lòng Lý Kỳ càng nghi hoặc.

Trong lòng Dương Tái Hưng khó chịu, Bộ soái chúng ta bảo bọn họ dừng lại, bọn họ lại ngoảnh mặt làm ngơ, cưỡi ngựa xông lên, trực tiếp cản phía trước đội ngũ đó, đưa ngựa xoay ngang, chỉa trường thương ta, hét lên: - Các ngươi nhanh chóng dừng lại.

Không còn cách nào khác, đội ngũ kia chỉ có thể dừng lại.

Trong đội ngũ này có bốn năm chiếc xe ngựa, mười mấy hạ nhân, Lý Kỳ lại gần nhìn, đột nhiên nhướn mày, vui mừng nói:

- Thất nương, là muội sao?

Xe ngựa này đúng là xe ngựa của Bạch phủ!

Nhưng trong xe ngựa không ai đáp lời.

Lý Kỳ cau mày nói: - Thất nương, Thất nương?...Nếu người bên trong không trả lời, ta sẽ vén rèm đó.

Xe ngựa chính giữa chợt vang lên thanh âm lạnh lùng: - Ồ! Yến Vân Vương quan uy thật lớn nha.

Nhạc mẫu? Lý Kỳ nghe thấy tiếng của Bạch phu nhân, liền hô lên: - Mẹ vợ, là ta đây, Lý Kỳ.

- Ngàn vạn lần không nên nha, lão nương có tài đức gì, sao dám làm mẹ vợ của Yến Vân Vương. Mong Yến Vân Vương bỏ qua cho đám người lão nương, lão nương cảm kích vô cùng. Bạch phu nhân trong xe ngựa châm chọc khiêu khích nói.

- Mẹ vợ, vì sao mẹ vợ nói vậy? Lý Kỳ lo âu nói.

- Vì sao ta nói vậy? Hừ, bản thân ngươi làm cái gì, lẽ nào ngươi không biết sao? Xin Yến Vân Vương tránh ra, chúng ta còn phải lên đường.

Lý Kỳ nghe thấy ngữ khí của Bạch phu nhân có địch ý, trong lòng lo lắng trùng trùng, thầm nghĩ, tên khốn kiếp Triệu Giai này rốt cuộc đã làm gì. Lý Kỳ biết mình không phải là đối thủ của Bạch phu nhân, trực tiếp hô:

- Thất nương, Thất nương, ta biết muội ở đây, muội ra đây, có việc gì tại sao phu thê chúng ta không thể gặp mặt nói rõ. Thất nương, Thất nương.

Đột nhiên, xe ngựa phía trước chợt có một người đi ra, Lý Kỳ vội lao đến, nói: - Thất nương?...Hạnh nhi?

Người đi ra không phải là Bạch Thiển Dạ, mà là nha hoàn Hạnh nhi bên người Bạch Thiển Dạ.

Hạnh nhi nhìn Lý Kỳ một cách phức tạp, đưa tay ra, nói: - Côđại nhân, đây là thứ Thất nhi tỷ bảo ta giao cho ngài.

Là một phong thư.

Lý Kỳ nhận lấy. Hộ vệ phía sau lập tức lấy chiết tử ra tiến lên giúp Lý Kỳ chiếu sáng, nhưng khi hộ vệ kia nhìn thấy hai chữ trên lá thư thì không khỏi cũng cả kinh thất sắc.

Chĩ thấy trên phong thư viết hai chữ lớnHưu thư!

Ở đây không phải là hậu thế nha, mà là triều Tống nha, thời đại này tuy có thể ly hôn, nhưng không có tiền lệ nữ nhân hưu nam nhân nha!

Lý Kỳ hơi sững sờ, về mặt không kinh ngạc như hộ vệ bên cạnh hắn, nhưng trong mắt tràn ngập đau khổ, nói với xe ngựa: - Thất nương, muội làm vậy có ý gì?

Thật lâu sau

Trong xe ngựa chợt nghe có người nói: - Xin Yến Vân Vương để chúng ta rời khỏi.

Giọng điệu lạnh như băng, từ khi quen biết Bạch Thiển Dạ tới nay, Lý Kỳ chưa từng nghe Bạch Thiển Dạ nói chuyện bằng giọng điệu này với hắn, trong lòng buồn giận hỗn độn, nắm chặt nắm tay, nói: - Muội muốn ta tránh ra, ta lại cứ không tránh. Dương Tái Hưng nghe lệnh.

Dương Tái Hưng ôm quyền nói: - Có mạt tướng.

Lý Kỳ nhìn chằm chằm xe ngựa, ngữ khí thản nhiên nói: - Nếu khi ta quay lại, ở đây cho dù thiếu một người, thì ngươi liền lấy đầu của mình tới gặp ta.

- Tuân mệnh.

Dương Tái Hưng cũng mặc kệ mọi thứ, không nói hai lời liền ôm quyền tuân lệnh, sau đó ra hiệu với những hộ vệ kia, những hộ vệ kia vội vàng bao vây đội ngũ này lại.

- Đắc tội rồi.

Lý Kỳ bỏ lại ba chữ rồi đột nhiên vung mạnh roi, phóng ngựa đi xa.

Cựu Tống môn.

- Giá.!

- Ai đó?

- Cút ngay!

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ phóng nhanh cả đường xông vào trong thành, chạy thẳng về phía Hoàng cung.

Không đến nửa canh giờ thì tới cửa Đông Hoa phía đông Hoàng cung.

Do là buổi tối, tuy trước Đông Hoa môn đèn đuốc chiếu sáng, nhưng quá xa cũng không nhìn rõ được, mà Lý Kỳ dường như không có xu thế cưỡi ngựa, xông thẳng vào Đông Hoa môn.

Bởi vì Triệu Giai thượng vị không lâu, cho nên phòng vệ trong cung vô cùng nghiêm ngặt, hộ vệ trước cửa thấy lại có người dám cưỡi ngựa xông vào Hoàng cung, lần này thì được rồi, liền cầm trường thương cản phía trước, ngoài ra phía sau còn có mấy người giương cung lắp tên.

Một người hô: - Là kẻ nào tới, mau chóng xuống ngựa.

- Cút ngay!

Hai mắt Lý Kỳ bốc lên lửa giận, lớn tiếng quát, trong chớp mắt đã xông đến cửa.

- Là Bộ soái, Bộ soái về rồi.

Những hộ vệ kia lúc này mới nhìn rõ là Lý Kỳ, vội tránh sang bên, đồng loạt hành lễ nói: - Ti chức tham kiến Bộ soái.

Nhưng Lý Kỳ làm sao chú ý tới bọn họ, trực tiếp phóng ngựa chạy vào Hoàng cung.

Hoàng cung vốn dĩ cấm ngựa, không phải tùy tiện là ai cũng có thể cưỡi ngựa vào cung, phải do Hoàng thượng đích thân hạ lệnh mới được, nhưng nhưng hộ vệ này nào dám ngăn cản Lý Kỳ, chỉ có thể âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Lý Kỳ chạy như tên bắn trong cung, Cấm vệ trên đường nhìn thấy Lý Kỳ liền vội vàng né sang bên thi lễ.

- Xuy!

Lý Kỳ bỗng nhiên dừng phắt lại, quay đầu hỏi những Cấm vệ kia: - Hoàng thượng bây giờ ở đâu?

Một Cấm vệ trong số đó vội trả lời: - Dạ, Hoàng thượng bây giờ đang ở điện Sùng Chính.

Gã vừa dứt lời thì Lý Kỳ vung roi ngựa lên rời đi.

- Này này, xảy ra chuyện gì vậy?

- Nhất định là phía Yến Vân xảy ra chuyện lớn, bằng không Bộ soái cũng không gấp gáp như vậy.

- Hai người các ngươi ở đây lẩm bẩm gì đó, việc này không tới phiên các ngươi quản, mau đi thôi.

- Dạ.

Điện Sùng Chính.

Lúc này bên trong đèn đuốc sáng trưng.

Lý Kỳ cưỡi ngựa đến trước cửa điện, lập tức nhảy xuống ngựa, bước nhanh vào bên trong.

Hộ vệ hai bên vội vàng ngăn cản, nhưng thấy là Lý Kỳ lại vội vàng hành lễ nói: - Ty chức tham kiến Bộ soái.

Lý Kỳ tiện tay ném roi ngựa cho một người trong đó, sau đó trực tiếp đi thẳng đến cửa lớn.

Những hộ vệ này lúc trước là binh lính của Long Vệ quân, cũng là Lý Kỳ một tay dạy dỗ ra, thấy sắc mặt Lý Kỳ xanh mét đều nuốt nước miếng, nào dám tiến lên ngăn cản nha, chọc vào quỷ kiến sầu này thì nửa đời sau hoàn toàn xong rồi nha.

Bọn họ không dám cản, thái giám trước cửa lại càng không dám, nhìn thấy Lý Kỳ thì hai chân đều run rẩy, muốn nói gì có nhưng cuối cùng lại không nói ra, mấu chốt là do sắc mặt Lý Kỳ rất dọa người đó.

Két một tiếng.

Cửa lớn bị Lý Kỳ đẩy ra, một thái giám lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, Yến Vân Vương cầu kiến.

Người đã đi vào, tiếng bẩm báo của gã có vẻ vô cùng quẫn bách nha!

Lý Kỳ đi vào đại điện, chỉ thấy bên trong có hai người, hai người này đều là những người có muôn vàn quan hệ với Lý Kỳ, một người là Triệu Giai thân mặc long bào, một người chính là Tần Cối.

Triệu Giai vốn đang ngồi trên long ỷ, thấy Lý Kỳ đến, không nén được vui mừng nhìn qua, vội vàng đứng dậy bước xuống, vui vẻ bất ngờ nói: - Sao ngươi lại về đây, sao trẫm không nhận được tin tức gì thế.

Tần Cối lại nhìn thấy sắc mặt Lý Kỳ có chút khó coi, tiến lên một bước, cung kính hành lễ nói: - Hạ quan chúc mừng đại nhân khải hoàn trở về.

Lý Kỳ liếc nhìn Tần Cối, nhàn nhạt nói: - Ngươi ra ngoài trước.

Tần Cối sửng sốt, ánh mắt liếc sang Triệu Giai.

Triệu Giai đứng dưới bậc thang cũng phát hiện bất thường, nhẹ nhàng gật đầu.

Vẻ mặt Tần Cối nghi hoặc, nhưng vẫn nói: - Thần cáo lui, Nói rồi y lại hành lễ với Lý Kỳ, sau đó lòng đầy lo lắng đi ra ngoài.

- Thuận tiện đóng cửa lại.

- Dạ.

Tần Cối nào dám nhiều lời, sau khi đi ra, thì tự tay đóng cửa lại.

Triệu Giai nhìn Lý Kỳ, nghi hoặc nói: - Xảy ra chuyện gì thế?

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên, vung tay áo lên trước.

Tình hình có chút không đúng nha! Triệu Giai thấy điệu bộ này của Lý Kỳ vội nói: - Ngươingươi muốn làm

Bịch!

Chữ "cái gì" còn chưa nói ra miệng thì Lý Kỳ đột nhiên đánh tới một quyền.

Triệu Giai không kịp phòng thủ, bị đánh trúng ngay.

- Ngươi điên rồi, sao lại đánh ta?

- Ta

Bịch!

Lý Kỳ vừa mở miệng, Triệu Giai bỗng đánh lại một quyền, Lý Kỳ làm sao ngờ Triệu Giai đột nhiên đánh trả, cũng bị đánh trúng ngay.

Triệu Giai sờ khóe mắt, hừ nói: - Đánh người không đánh mặt là ngươi nói mà.

Lý Kỳ day day mắt trái, nói: - Được nha, Hoàng thượng, mấy ngày không gặp, thủ đoạn chơi xấu của ngài cũng tiến bộ nhiều rồi.

- Đồng ý, đồng ý, đều học được từ ngươi đấy.

Triệu Giai vừa nói, vừa cởi long bào nói: - Lần trước chưa phân thắng bại, lần này ta không nhường ngươi nữa. Tuy y đã làm Hoàng thượng, nhưng dù sao thì tuổi trẻ khí thịnh, đã bắt đầu đánh rồi, y cũng lười hỏi lý do, tránh trước rồi nói.

- Ta cũng đang có ý này đó!

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên tia gian trá.

Triệu Giai nhạy bén bắt được, thầm nói không xong, nhưng đã muộn rồi. Lý Kỳ thừa dịp y cởi được một nửa, đột nhiên nhào lên. Hắn vừa từ bên ngoài trở về, y phục trên người đều là loại đi đường gọn nhẹ, không phải trường sam gì đó, đánh nhau cũng tiện vô cùng.

- Này, ngươi thật quá vô sỉ.

- Như nhau, như nhau!

Bịch!

- Ai ôi!

Bốp!

- A!

Hộ vệ bên ngoài nghe thấy bên trong vang lên từng tiếng gào, động tĩnh không thể nói là không lớn, hai mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám lên tiếng, bởi vì hai người bên trong bọn họ đều không dám chọc vào nha, trừ phi bên trong có người mở miệng kêu bọn họ, bằng không bọn họ xem như không nghe thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play