Tuy rằng những điều này đều nằm trong dự tính của Lý Kỳ, cũng đều tiến hành dựa theo kế hoach mà hắn đã đặt ra, cũng không xuất hiện một chút lệch lạc nào, nhưng Ngưu Cao cũng chỉ nói đại khái, chi tiết cụ thể cũng không được rõ ràng lắm, cho nên điều này khiến cho Lý Kỳ vẫn còn có chút lo lắng, nhưng những chi tiết này đều phải chờ hắn trở về mới có thể biết được.
- Không có ai bị thương chứ?
Lý Kỳ sau khi lẳng lặng nghe xong, câu đầu tiên hắn nói là quan tâm xem có ai bị thương hay không.
Ngưu Cao lắc đầu nói:
- Chúng ta có mấy vạn cấm vệ quân trông coi hoàng cung, bọn chúng có tí nhân mã cũng không đủ nhét kẽ răng, đối phương sao dám có hành động gì.
Lý Kỳ lại hỏi:
- Thái gia, Bạch gia thì sao?
Ngưu Cao lại lắc đầu nói:
- Việc này ta cũng không biết, thời điểm ta tới đây, Hoàng thượng vừa vặn mới đăng cơ, ngài ấy cũng không thế nào để ý xử lý triều chính mà vội vàng điều binh khiển tướng đến trợ giúp các ngươi.
Như thế cũng phù hợp với tính cách của Triệu Giai, y rất ghi nhớ phải rửa sạch nỗi nhục trước kia cho Đại Tống, nói về động lực thúc đẩy y đi đến một bước này, đó chính là tôn nghiêm, bởi vì Hoàn Nhan Tông Hàn khiến y bị sỉ nhục, nên sau khi đăng cơ, chuyện thứ nhất y làm nhất định là nhằm vào chiến sự với quân Kim.
Lý Kỳ gật đầu, lại hỏi:
- Vậy còn thái tử thì sao?
Ngưu Cao nói:
- Lúc ấy Thái tử điện hạ vẫn ở trong Đông cung, đến cả cửa cũng không bước ra, trước khi Hoàng thượng đăng cơ, Thái thượng hoàng đã phong thái tử làm Thành Vương rồi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, hắn cũng biết Triệu Giai sẽ không quá giống Lý Thế Dân, Lý Thế Dân là không có biện pháp nào khác mới phải phát động chính biến Huyền Vũ môn, Lý Kiến Thành cũng không phải kẻ ngu ngốc, gã cũng là một người phi thường có tài năng, nếu gã lên làm hoàng đế, có lẽ cũng không kém so với Lý Thế Dân, nếu không giết Lý Kiến Thành, thì cũng đồng nghĩa với việc để lại một tai họa ngầm rất lớn, chẳng qua Lý Thế Dân thắng lợi, như vậy y đương nhiên sẽ kiếm cớ cho mình thôi, bôi nhọ Lý Kiến Thành cũng là việc không thể tránh được, mà với tính cách này của Triệu Hoàn, căn bản cũng không làm được gì, lưu trữ y cũng không sao cả.
Ngưu Cao đột nhiên hỏi:
- Bộ Soái, hiện tại chúng ta đánh trận như thế nào rồi? Ta đây đã nghỉ ngơi tốt lắm rồi, chuyện đánh giặc như này, ngài cũng đừng quên ta đấy.
Lý Kỳ liếc mắt nhìn tên nhãi này, cười ha ha nói:
- Nếu ngươi ôm mục đích này tới đây, ta chỉ có thể vô cùng tiếc nuối nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải thất vọng rồi. Cuộc chiến này đã không còn khả năng tiếp tục nữa.
Ngưu Cao trợn cả hai mắt hỏi:
- Vì sao?
Lý Kỳ tiếp tục cười ha ha nói:
- Ngươi đi mà hỏi nước Kim ấy, bọn chúng không dám tới đánh thì ta có biện pháp nào được.
- Thế thì chúng ta có thể đánh qua mà!
- Ngươi đi hả?
- Ta đây tình nguyện làm quân tiên phong.
- Ta nói là cho ngươi đi một mình ấy.
- Ách… Bộ Soái người đừng đùa ta chứ.
- Với bộ dạng này của ngươi, có muốn làm cơ (gay) cũng không thèm tìm ngươi. Ngươi tốt nhất vẫn là đi ra ngoài tìm bọn Nhạc Phi đi.
- Ah.
Ngưu Cao vừa đi ra không lâu, Chủng Sư Đạo liền đi vào, còn không đợi Lý Kỳ chúc mừng lão đã hỏi:
- Hoàng --- bên Kinh thành như thế nào rồi?
Lý Kỳ cười nói:
- Chủng Công xin cứ yên tâm, điện --- Hoàng thượng sẽ chỉ giết gà dọa khỉ thôi, tuyệt đối sẽ không xuống tay với thân nhân của mình.
Chủng Sư Đạo thở phào nhẹ nhõm nói:
- Một tướng công thành vạn bộ xương khô a! Chỉ mong Hoàng thượng có thể mở một góc lưới thôi.
Điểm này thật ra Lý Kỳ cũng nghĩ như Chủng Sư Đạo, hắn cũng không mong muốn đại khai sát giới, nhưng hiện giờ hắn cũng không ngăn cản được. Phải đợi xem đến cuối cùng Triệu Giai sẽ làm thế nào thôi.
Nhưng dù bất kể như thế nào, đây cũng là một tin tức rất tốt, đội quân này cũng không còn đơn độc ở hải ngoại nữa, bọn họ đã có được hậu thuẫn kiên cố nhất, ba quân tướng sĩ đều phi thường cao hứng, nếu không phải chiến sự còn chưa chấm dứt, bọn họ nhất định phải ăn mừng một cách linh đình.
Những thần tử trước kia không được coi trọng giống như Tông Trạch, Trương Thúc Dạ, Hàn Thế Trung, hay là những người đắc tội đám người Thái Kinh, Lý Bang Ngạn, tại thời khắc nhận được thánh chỉ này, thật sự là nước mắt rơi đầy mặt nha, việc này đối với bọn họ giống như là vén mây đen nhìn thấy mặt trời vậy. Tuy rằng muộn rất nhiều, nhưng vẫn tốt hơn là không có, điều này làm cho bọn họ càng thêm quý trọng khoảng thời gian còn lại.
Hiện giờ phong thưởng đã đến khiến cho quân tâm an định lại. Sau khi tránh được những lo âu không cần thiết, sĩ khí trong quân ngẩng cao rồi. Tông Trạch cũng vội vàng truyền đạt đủ loại mệnh lệnh, cùng lúc phải phòng ngự kẻ thù ở phương bắc, còn phải bắt đầu xử lý nội chính nữa.
Rất nhanh, tin tức Triệu Giai lên ngôi được truyền ra, tin tức này đối với Lý Kỳ, thậm chí đối với dân chúng Đại Tống mà nói, đều không có ai cảm thấy đột nhiên, ngược lại còn thấy đây là chuyện đương nhiên, nhưng đối với các quốc gia láng giếng thì thật sự quá đột nhiên, bởi vì Tống Huy Tông vẫn còn trẻ, hơn nữa thân thể cũng không khỏe, sao tự dưng lại thoái vị được.
Nhưng nương theo tin tức Triệu Giai lên ngôi, tin tức về việc quân Tống đánh bại quân Kim cũng được truyền đến các quốc gia láng giềng, những quốc gia này vẫn luôn phi thường chú ý chiến tranh giữa Tống và Kim, dù sao đây chính là hai siêu cường quốc, thắng hay bại đều tạo thành ảnh hưởng trực tiếp nhất đối với bọn họ.
Nguyên bản bọn họ thấy quân Kim đã đánh tới tận Khai Phong rồi, trong lòng còn vì quân Tống đổ mồ hôi, nhưng trong nháy mắt, lại thấy quân Tống đánh trở về, điều này làm cho bọn họ càng thêm không dám coi thường triều đình Đại Tống. bắt đầu có quốc gia lần lượt phái người đến phủ Khai Phong, chúc mừng Triệu Giai.
Trong đó sốt ruột nhất chính là các thế lực chính quyền ở Thổ Phiên, hiện giờ Tống Huy Tôn thoái vị đồng nghĩa với việc chính quyền tẩy bài lại một lần, những chính quyền trước kia có quan hệ không tốt với triều Tống hay những quốc gia nhỏ ở phía nam, cũng đều khẩn trương chuẩn bị tặng lễ, hy vọng có thể nhân dịp này tạo mối quan hệ thân thiết với triều Tống.
Đương nhiên, nước Kim đã biết được tin tức này trước tiên, điều này khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng phi thường buồn bực, việc Tống Huy Tông tại vị đối với bọn họ là đảm bảo tốt nhất, tuy rằng gã khinh thường Triệu Giai, nhưng gã cũng biết việc Triệu Giai lên ngôi tại thời điểm mấu chốt này biểu thị cho điều gì.
Hiển nhiên, sự lo lắng của gã cũng không phải không có lý do, từ sau khi Triệu Giai lên ngôi, quân Tống ở địa khu Yến Vân bắt đầu nóng nảy chuyển động, tiếp sau đấy là liên miên không dứt tiếp tế tiếp viện đổ vào địa khu Yến Vân, bất kể là lương thực hay là người, hoặc là một ít nhu yếu phẩm trong cuộc sống đều có.
Nhờ vào sự tuyên truyền liên tiếp của Tần Cối, toàn bộ dân chúng triều Tống đều đồng tâm hiệp lực, ý chí vững như thành đồng, tất cả mọi người đều toàn lực ủng hộ việc chống Kim.
Cân tiểu ly thắng lợi bắt đầu nghiêng về phía triều Tống bên này.
Có câu là, nhà đã dội lại gặp suốt đêm mưa dầm.
Giằng co ở địa khu Yến Vân còn chưa kết thúc, bên trong nước Kim đã xuất hiện biến hóa, tuy rằng bên trong triều Tống rất hư không, nhưng nước Kim cũng không tốt hơn chỗ nào được, bọ họ vẫn có chủ trương dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, dùng đánh giặc đi thu hoạch bổng lộc, cướp đoạt tài sản của người khác, nhưng hiện giờ căn bản nhìn không tới có xu thế đột phá, ngược lại là bên triều Tống bắt đầu không ngừng tăng cường binh lực đến địa khu Yến Vân.
Không đánh giặc, riêng với hơn mười vạn quân đội đặt đấy, không nói đến bổng lộc, chỉ nói đến quân lương cũng là tiền của triều đình bỏ ra. Mà ngân khố quốc gia của nước Kim lại do mọi người cùng nhau giành được, đám huân quý khai quốc của nước Kim thấy tiền trong ngân khố ào ào như nước chảy ra bên ngoài, nhưng lại không nhìn tới được bất luận cái gì hồi báo, cảm thấy nếu tiếp tục cuộc chiến này, căn bản là không có lợi, thậm chí có khả năng bồi cho táng gia bại sản. Triều Tống rất là có tiền nhà, chúng ta nghèo lắm nha, ngươi không thể dùng chiến tranh tiêu hao với quân Tống được a!
Nói đi nói lại, vẫn là lợi ích quyết định toàn bộ cuộc chiến.
Hoàn Nhan Thịnh hiện giờ cũng đang chuẩn bị bắt tay vào xử lý nội chính, trong lòng cũng đang lộ vẻ do dự. Nếu đánh tiếp, thì hoàn toàn không có ý nghĩa, nhưng bọn họ cũng rất kiêng kị Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, nếu như không có một lý do vô cùng tốt, thì không nên khiến cho hai người này lui binh.
Thế nhưng, đúng lúc này, nước Cao Ly đã cho Hoàn Nhan Thịnh một lý do phi thường hoàn mỹ.
Hóa ra sau khi Cao Ly biết được hai nước Tống Kim đang giằng co ở Yến Vân, Vương của Cao Ly đã nghĩ thừa dịp này củng cố chủ quyền ở Bảo Châu, vì thế đã vụng trộm phái trọng binh đến đóng ở Bảo Châu, xây dựng tường thành, chống lại nước Kim.
Người Cao Ly vốn khinh thường người Nữ Chân, bọn họ tôn trọng văn hóa của người Hán. Thích giao thiệp cùng người Tống hơn, hơn nữa, ban đầu người Nữ Chân còn phải tiến cống cho bọn họ, nhưng sau khi Hoàn Nhan A Cốt Đả thống nhất Nữ Chân thì hoàn toàn thay đổi giọng điệu, chuyện tiến công là không có khả năng diễn ra nữa.
Ban đầu Hoàn Nhan A Cốt Đả vẫn lấy quan hệ huynh đệ tương xưng khi bang giao cùng Cao Ly, đương nhiên là nước Kim đóng vai trò huynh trưởng. Đợi đến khi nước Liêu hoàn toàn bị diệt, giọng điệu của Hoàn Nhan A Cốt Đả lại thay đổi, đặt mối quan hệ bang giao như mối quan hệ phụ tử.
Cao Ly đương nhiên không đáp ứng, nhưng Hoàn Nhan A Cốt Đả lại dùng sách lược áp chế nhưng không đánh chiếm để ngoại giao với Cao Ly, tuy rằng Bảo Châu nằm trong sự kiểm soát của các ngươi, nhưng nếu như các ngươi không thần phục với ta, không muốn dùng quan hệ nước cha nước con, thì ta sẽ không thừa nhận Bảo Châu là của các ngươi, lính của ta bất cứ lúc nào đều có thể đánh chiếm Bảo Châu.
Điều này khiến cho Cao Ly rất khó chịu, nhưng lại không dám chống đối với Hoàn Nhan A Cốt Đả. Sau khi Hoàn Nhan Thịnh lên ngôi, gã vốn là muốn thôn tính triều Tống, nên Cao Ly khẳng định phải đầu hàng, nào biết được không ngờ lại thất bại, hơn nữa còn bị tổn thất thảm trọng, ngược lại còn bị Cao Ly âm cho một phen.
Sở dĩ Cao Ly dám làm như thế cũng là có nguyên nhân, việc Lý Kỳ khai thông con đường Thượng Hải, khiến cho Cao Ly, Đại Tống có thể vòng qua nước Kim để trực tiếp giao thiệp, hơn nữa, với thành ý mà Lý Kỳ biểu hiện ra, khiến có Cao Ly cảm thấy quan hệ của bản thân với triều Tống thân mật tựa như cá với nước, điều này khiến cho Cao Ly Vương an tâm gấp đôi.
Hoàn Nhan Thịnh mượn luôn lý do này, phát thánh chỉ cho Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn, nói rằng nếu đánh tiếp cuộc chiến này, cũng không có khả năng đạt được kết quả, hơn nữa, hiện giờ hậu môn còn bị người chọt cho một phát rồi, hiện tại chúng ta đang rơi vào hoàn cảnh hai mặt thụ địch, tốt nhất nên nghị hòa cùng Tống thôi, các ngươi trước trở về giải quyết vấn đề ở “hoa cúc” này đi đã.
Tuy rằng Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Tông Hàn đều vô cùng không cam lòng, ngay tại thời điểm này nước Kim mà thua trong tay quân Tống là một điều rất khó để người ta tiếp nhận. nhưng bọn họ cũng biết, trước mắt sĩ khí của quân Tống đang dâng cao, mọi người đồng tâm hiệp lực, quyết chí vững như thành đồng, muốn đánh vỡ cục diện bế tắc này là phi thường khó khăn, nếu như lại phải tác chiến cả hai bên nữa thì căn bản không lo được cả đầu cả đuôi, cũng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
Hai người bọn họ đáp ứng khiến cho Hoàn Nhan Thịnh thoải mái hơn nhiều, bắt đầu bắt tay vào việc đàm phán cùng triều Tống, tuy rằng Hoàn Nhan Thịnh đánh giặc không bằng các ca ca của ông ta nhưng xử lý triều chính thì ông ta phi thường thành thạo, ông ta biết rằng, Triệu Giai lên ngôi lần này chính là một cơ hội rất tốt, bởi vì lúc trước bọn họ xuất binh, lấy lý do là nhằm vào chính quyền của Tống Huy Tông, bây giờ Tống Huy Tông đã thoái vị rồi, như vậy ân oán trước kia cũng có thể thuận thế hủy diệt đi, vì thế đầu tiên ông ta phái người đến chúc mừng Triệu Giai đăng cơ.
Ngay sau đó lại một lần nữa bắt đầu dùng Hột Thạch Liệt Bột Hách, bởi vì hiện giờ Lý Kỳ là Yến Vân Vương, chuyên môn quản lý chiến sự ở Yến Vân, chuyện đàm phán nhất định cũng sẽ là hắn đi thôi, mà nhìn hết toàn bộ nước Kim, chỉ có Hột Thạch Liệt Bột Hách có quan hệ tốt nhất với Lý Kỳ. lúc trước cũng vì nguyên nhân này mà Hột Thạch Liệt Bột Hách bị Hoàn Nhan Tông Vọng bức cho phải từ quan về nhà, hiện giờ nếu như nghị hòa, phái Hột Thạch Liệt Bột Hách đi cũng là việc hợp lý thôi.
Kỳ thật triều đình nhà Tống cũng thấy được không có khả năng tiến thêm bước nữa được, cũng không muốn đánh tiếp, dù sao Triệu Giai vừa mới đăng cơ, ngân khố quốc gia đều sắp bị thâm hụt tài sản rồi, y có rất nhiều điều phải làm, y phái vật tư đi tiếp tế tiếp viện Yến Vân đã là nỏ mạnh hết đà rồi, nếu còn tiếp tục đánh nữa, thì triều Tống cũng không chịu đựng nổi, hiện giờ hiện giờ dân chúng Đại Tống từ già đến trẻ đều đặt tinh lực vào Yến Vân, nếu cứ kéo dài như thế, quốc gia khẳng định cũng bị sụp đổ.
Hai bên có thể nói là ăn nhịp với nhau nha.
Nhưng Triệu Giai cũng không giống Tống Huy Tông, chuẩn bị khuất nhục cầu hòa, y đem toàn quyền quyết định đàm phán cho Lý Kỳ, nhưng thái độ thể hiện vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không nhượng bộ với ba thứ thổ địa, tiền, người. Nếu nước Kim không chịu đồng ý, thì ta thà rằng làm ngọc nát chứ cũng không thèm làm ngói lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT