Bọn chúng không có viện binh đến, ngược lại là bên quân Tống đến đội thuyền của Chủng Sư Trung, triều Tống vốn có Thủy sư, hơn nữa có rất nhiều xưởng đóng tàu, vì vậy mặc dù những thuyền này không được hoành tráng như đội Thủy Sư của Hàn Thế Trung nhưng dù gì cũng là thuyền chiến, không phải là thuyền dân mà quân Kim dùng đâu.
Bởi vì Tây Quân không am hiểu thủy chiến, vì vậy, đội tàu vừa đến, Lý Kỳ lập tức lệnh cho Nhạc Phiên thống lĩnh cấm quân tiếp quản đội tàu này, chi cấm quân này của hắn có thể đối chiến được cả thủy cả bộ, nói đến thủy chiến cũng không phải nói đùa.
Có đội tàu tương trợ, tương đương là trên mặt sông nhiều ra không ít thành lũy, Lý Kỳ càng thêm khoa trương, lệnh cho đội tàu ngay trước mặt Hoàn Nhan Tông Hàn, chạy trên sông khoe khoang, dường như chính là tại kêu gọi quân Kim đầu hàng, ta ngay ở chỗ này, ngươi có bản lĩnh thì tới đây xem!
Đám quân Kim thấy đội tàu của quân Tống đến, trong lòng cũng hơi có chút sợ hãi, Hoàn Nhan Hi Doãn bây giờ ngược lại lo lắng đối phương sẽ đánh tới, cũng ra lệnh cho bênh lính xây dựng, cải tạo thiết bị phòng ngự bên bờ sông, ngăn cản quân Tống tiến công.
Tuy nhiên gã đã lo lắng dư thừa rồi, trừ phi chủ lực của quân Kim tiến quân vào Sóc Châu, nếu không, dù chết thì Lý Kỳ cũng không qua sông, hành động này có tính mạo hiểm quá lớn, hắn cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Hai bên cả ngày cách một con sông nhìn sang, ai cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Lai qua gần mười ngày, tuy rằng cả hai bên đều bình an vô sự, nhưng một ngày này cũng là ngày mà triều Tống có một bước ngoặt trọng đại.
Vì tiến thêm một bước làm nhục quân Kim. Buổi sáng ngày hôm đó, một già một trẻ gồm Lý Kỳ và Chủng Sư Đạo khiêng cần câu, cầm giỏ cá, chạy tới bờ sông câu cá.
Đương nhiên, chủ ý này nhất định là do Lý Kỳ đề ra, ngoại trừ hắn thì có ai lại dám chạy tới " con sông ranh giới Sở Hán" để câu cá lúc này chứ!
Kiêu ngạo!
Quá kiêu ngạo!
Bởi vì nước lũ vừa rút, trong sông tôm cá sung túc, hai người thu hoạch được rất nhiều, nhưng tài câu cá của Lý Kỳ vẫn hơi kém so với Chủng Sư Đạo.
Chủng Sư Đạo vuốt chòm râu, cười ha ha nói: - Không biết hôm nay có cơ hội nếm thử tài nấu nướng của Kim Đao Trù Vương hay không.
Lý Kỳ cười ha ha đáp lời: - Nhất định, nhất định rồi, vãn bối cũng đang ngứa tay lắm đây, đợi lúc nữa cho đội tàu quăng mấy tấm lưới lớn, kéo thêm một ít tôm cua, vậy thì càng thêm mỹ vị.
Chủng Sư Đạo trợn mắt mắng: - Tiểu tử ngươi đúng là cả gan làm loạn, quân địch thì đang ở bờ bên kia, chúng ta ở bên này câu cá là đã đủ cố tình gây sự rồi, ngươi lại còn muốn cho thuyền chiến đi bắt cá bắt tôm, thật sự là nực cười.
Lý Kỳ ủy khuất nói: - Đối phương lại không tiến công, thuyền để đây cũng chỉ là trang trí, sao không đi kéo mấy thứ tôm cá, bổ sung cho quân lương, ăn đồ hộp mãi cũng chán a.
Chủng Sư Đạo sau khi nghe xong nói: - Ngươi nói cũng có lý, mùa xuân này trong sông Tang Thiên có thật nhiều tôm cá, chúng ta phía ra mấy thuyền chuyên bắt giữ tôm cá, cũng không phải là không được.
- Nếu Chủng Công cũng nghĩ như vậy thì không thể tốt hơn được nữa, mặc dù không có đội tàu, bọn chúng cũng không dám tiến công nha! Lý Kỳ cười ha ha nói.
Chủng Sư Đạo bất đắc dĩ lắc đầu: - Ở với ngươi lâu, vẫn không được, khéo mấy ngày nữa, chỉ sợ ngươi sẽ kéo lão phu xuống sông tắm rửa.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Cái này thì Chủng Công cứ yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế đâu, nước lũ vừa rút, nước sông còn chưa sạch, hiện tại mà xuống sông tắm rửa thì rất không vệ sinh, hơn nữa hôm nay cũng không nóng lắm, vẫn là tắm nước nóng thích hơn.
Chủng Sư Đạo cười ha ha, chợt nghe phía sau có người hô: - Bộ Soái, Bộ Soái.
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Tái Hưng cưỡi ngựa như bay tới, nhìn qua có vẻ vô cùng sốt ruột.
Chẳng lẽ quân Kim có động tĩnh gì? Lý Kỳ vội vàng đứng dậy, đợi Dương Tái Hưng đi đến trước mặt, vội vàng hỏi: - Có phải quân Kim tiến công hay không?
Dương Tái Hưng lắc đầu trả lời: - Không phải. Tuy nhiên, Ngưu tướng quân đến đây.
- Ngưu tướng quân?
Đại não của Lý Kỳ có chút chập mạch hỏi: - Ngưu tướng quân nào?
Dương Tái Hưng sửng sốt một chút, nói: - Chính là Ngưu Cao đấy!
- Ngưu Cao?
Lý Kỳ kinh hô một tiếng, thầm nghĩ, chẳng lẽ phía Triệu Giai thành công rồi. Hắn vội hỏi: - Bây giờ Ngưu Cao đang ở đâu?
Dương Tái Hưng nói: - Sắp đến rồi, Nhạc tướng quân đã phái người đi đón rồi.
Lý Kỳ không nói hai lời, vội vàng lên ngựa chạy như bay về đại bản doanh.
Dương Tái Hưng vốn muốn đi theo, chợt thấy Chủng Sư Đạo vẫn đứng ở chỗ này thì nhân tiện hỏi: - Lão tướng quân, ngài không đi sao?
Chủng Sư Đạo lắc đầu, nói: - Ngươi cứ đi đi, lão phu ngồi thêm một lúc nữa.
Dương Tái Hưng ồ một tiếng, cưỡi ngựa chạy theo Lý Kỳ rời đi.
Chủng Sư Đạo nhìn mặt sông, thở dìa thườn thượt, lão cũng rất hy vọng Triệu Giai có thể lên ngôi, nhưng cùng lúc lại tưởng niệm ân tình của Tống Huy Tông với lão lúc trước, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, vì vậy lão không có tâm tư đi đến đại doanh hưởng thụ hết thảy những điều này, bởi vì nếu lão nhìn thấy tươi cười vui sướng trên gương mặt Lý Kỳ bọn họ, lão sẽ có một loại cảm giác có tội.
.....
- Ai nha nha, địa phương khỉ ho cò gáy này cũng quá khó tìm rồi, ta đây suýt thì lạc đường, cũng may có Nhạc Phi ngươi đến đón ta. Êu, Nhạc Phi, Nhạc Phiên, oa ha ha, các huynh đệ, lão Ngưu ta đến đây.
- Ngưu Cao (Ngưu tướng quân).
Lý Kỳ vừa bước chân vào quân doanh, đã nghe thấy giọng nói oang oang của tên Ngưu Cao kia, khẩn trương đi tới, chỉ thấy Ngưu Cao mặc phục sức màu đỏ của cấm quân, cưỡi một đầu tuấn mã, mang theo các tiểu đệ liên can, bộ dáng vui sướng đi đến. Tên nhãi này vừa thấy Nhạc Phi, đã vội vàng khẩn trương nhảy từ ngựa xuống, mở ra hai tay, cười ha ha chạy tới.
- Ai ôi!!! Bộ Soái, ta đây cứ tưởng ngươi đã chết rồi đấy.
Sau khi Ngưu Cao ôm đám người Nhạc Phi mỗi người một phát xong, vừa lúc nhìn thấy Lý Kỳ cùng Dương Tái Hưng từ phía sau đi ra, lại vội vàng chạy tới.
- Đừng!
Lý Kỳ một tay chắn ở phía trước nói: - Ta không thích tiếp xúc thân mật với đàn ông đâu.
Ngưu Cao nhếch môi cười ha ha, học cách nói của Lý Kỳ nói hai tiếng "lẳng lơ", rồi lại chào theo kiểu quân nhân, nói: - Mạt tướng Ngưu Cao tham kiến Bộ Soái.
Lý Kỳ hiện tại làm gì còn tâm trí cho chào hỏi, khoát tay hỏi: - Ngươi đừng nói những lời nhảm nhí này với ta nữa, ngươi sẽ không đến đây một mình đi?
Ngưu Cao sửng sốt nói: - Ta dẫn theo một vạn người đến đây a!
Lý Kỳ hận không thể một cái tát đánh chết thằng nhãi này, hắn hỏi: - Hắc, ta thấy ngươi đang cố ý đi, kinh thành bên kia thế nào? Ngươi phụng mệnh của ai tới? Còn có, chẳng lẽ ngươi không mang cái gì đến sao?
Ngưu Cao bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng trả lời: - Đúng đúng đúng, ta đây là phụng mệnh của Hoàng thượng đến tuyên chỉ đấy, thiếu chút nữa làm chậm trễ đại sự rồi. Bộ Soái, ngài đừng trách ta nha, đây là lần đầu tiên ta phụng mệnh đến tuyên chỉ, vui sướng quá liền quên mất, ta thực sự không phải cố ý đâu, ta đây ---.
Ta đây muội muội ngươi ấy! Người này sao nói nhiều điều vô dụng như thế chứ. Lý Kỳ hai mắt bốc hỏa, vươn tay ra, lạnh lung nói: - Thánh chỉ.
Ngưu Cao thấy Lý Kỳ sắp nổ bão rồi, khẩn trương câm miệng, vội vàng moi một đạo thánh chỉ từ trong ngực ra.
Lý Kỳ không đợi y tuyên đọc, mở ra vừa thấy, ngay dòng thứ nhất đã viết rằng Tống Huy Tông thoái vị, truyền ngôi cho Triệu Giai. Trái tim treo lơ lửng của hăn rốt cục cũng hạ được xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT