Lần này quân Tống bắc phạt thu phục lại những vùng đất đã mất, mỗi cấm quân và Chủng gia quân hợp lại với nhau đã lên tới mười sáu mười bảy vạn binh lực. Mà Lý Kỳ càng tuyên truyền ra ngoài là đại quân hai mươi vạn. Khoác lác sao? Có ai không biết chứ.

Khi Lý Kỳ vượt qua sông Hoàng Hà, đã chạng vạng tối rồi. Sau khi làn khói ngập Hoàng Hà, lại bùng “lửa” phía tây, chỉ thấy ánh sáng chiều tà từ phía tây chiếu tới. Ánh nắng chiều đỏ tươi như lửa, đại địa mênh mông chiến đấu kịch liệt, một sự cảnh yên tĩnh lạ thường.

Mặc dù Trương Thúc Dạ không gặp Lý Kỳ, nhưng cũng đã nghe nói. Hơn nữa ông ta còn quen biết với huynh đệ Chủng Sư Đạo, thấy một người thanh niên đứng ở giữa họ, trong lòng biết người này nhất định là Lý Kỳ. Mặc dù sớm đã nghe nói như vậy, nhưng khi ông ta nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung đó của Lý Kỳ, cũng không khỏi kinh ngạc. Dẫn theo hai con trai tới, chắp tay nói:

- Tri phủ Thanh Châu Trương Thúc Dạ tham kiến Minh Quốc Công.

Trong lời nói còn mang chút áy náy.

- Ây da, Trương Tri phủ, ông đây thật sự là đang muốn làm ta áy náy.

Lý Kỳ liền hồi lễ, sau đó nói:

- Trương Tri phủ không tiếc ngàn dặm đường chạy tới cứu viện. Lý Kỳ thật sự là rất cảm kích, chỉ là …. Ôi, thật là xin lỗi, là ta chưa điều tra rõ tình hình quân địch, sắp xếp không thỏa đáng. Về phần để Trương tru phủ gặp phải nguy hiểm vừa rồi, may mà không có đại họa xảy ra, nếu không Lý Kỳ thật sự chết ngàn lần cũng không đáng! Xin Trương Tri phủ nhận của ta một lễ.

Hắn nói xong liền hướng về phía Trương Thúc Dạ.

- Không dám, không dám, Trương mỗ hổ thẹn rồi!

Trương Thúc Dạ liền đỡ Lý Kỳ lên, thầm nhủ, người này thật là được đấy nha! Chính câu nói này đã khiến Trương Thúc Dạ cảm thấy Lý Kỳ có được địa vị như ngày hôm nay, tuyệt đối không phải là may mắn. Kỳ thật, ông ta vừa rồi rất áy náy, bốn đường đại quân, ba đường đều giành được thành công, chỉ có một đường của ông ta là thất bại. Thậm chí còn để cho Hoàn Nhan Tông Vọng chạy. Điều này khiến cho ông ta cảm thấy rất áy náy, vừa rồi còn đang định thỉnh tội, nào ngờ Lý Kỳ lại là người phát chế, nhận hết lỗi lầm về mình. Rõ ràng, Lý Kỳ đã đoán được ông ta định nói gì.

Còn nhỏ tuổi, tâm tư cẩn thận như này, hơn nữa còn tấm lòng rộng lớn điều này làm cho ai cũng không dám khinh thường người này!

Chủng Sư Đạo đều thấy trong mắt, đối với chuyện này đã là thấy nhưng không thể trách. Ở phương diện này, Lý Kỳ đều là cùng với đám người Thái Kinh, Thái Du, Lương Sư Thành giao lưu những thủ đoạn chính trị. Hơn nữa, còn nhiều lần chiếm được thế thượng phong, những lão thất phu như bọn họ đều là nhìn từ phía sau. Căn bản không phải ở cùng một cấp bậc, thấy không khí có chút lúng túng, bật cười ha hả nói:

- Kê Trọng, vì sao gặp bạn cũ là ta, lại ngay cả chào hỏi cũng không thế?

Trương Thúc Dạ sửng sốt, liền chắp tay nói:

- Lão Chủng, Chủng Nhị tướng quân, lâu ngày không gặp, đã lâu rồi không gặp.

Chủng Sư Trung chắp tay, hồi lễ.

Ba người lại đơn giản hàn huyên vài câu, không khí cũng ôn hòa đi nhiều.

Trương Thúc Dạ nói với Lý Kỳ:

- Bộ soái, Hoàn Nhan Tông Vọng vừa mới trốn không bao lâu, chúng ta bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.

Lý Kỳ cười nói:

- Trước đó ta đã nói để cho Hoàn Nhan Tông Vọng một ngày thời gian để chạy trốn, đi ra ngoài lăn lộn, đương nhiên phải coi trọng chữ tín. Chúng ta vẫn nên đi tới phủ Đại Danh trước xem xem.

Trương Thúc Dạ sửng sốt, có chút không hiểu. Đây chính là một trận đánh, nói gì tới chứ tín nha. Nhưng ông ta và Lý Kỳ vừa mới gặp nhau lần đầu, đoán không ra tính cách của vị Minh Quốc Công này.

Chủng Sư Đạo vỗ vai ông ta, cười ha hả nói:

- Kê Trọng, thắng bại chính là chuyện thường ngày của binh gia, hà tất phải chú ý nhất thời. Quân ta khổ chiến một ngày, lập tức vượt sông. Binh lính đều rất mệt, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai xuất binh cũng không muộn. Hoàn Nhan Tông Vọng gã ta cũng không chạy thoát được đâu.

Trương Thúc Dạ bị Chủng Sư Đạo nhìn thấu tâm can, nét mặt già nua ngượng ngùng gật đầu.

Vì thế Lý Kỳ dẫn đội quân tiên phong này đi vào phủ Đại Danh.

Lúc này cửa thành phủ Đại Danh đang có đầy người đứng đó. Nhưng, phần lớn là người già và phụ nữ, tráng sỹ đều di chuyển về phương bắc rồi. Lúc này quân Kim đã bại lui, bách tính trong thành cũng đã được tự do. Hơn nữa quân Kim bị đánh bại đột ngột, cho nên cũng không có tổn hại quá lớn đối với họ.

Những người dân này sớm đã biết cứu binh của mình tới đã nhanh chóng ra ngoài đón tiếp. Trên mặt ai nấy đều đầy vẻ kích động, nước mắt tuôn trào. Thấy đám người Lý Kỳ tới, tất cả đều quỳ xuống đất kêu khóc cảm ơn đám người Lý Kỳ.

Bởi vì điều này đối với họ mà nói, đó thật sự là tìm được đường sống từ chỗ chết!

Có thể sống lại được chính là may mắn!

Lý Kỳ liền bước tới đỡ họ lên, nói vài câu an ủi họ. Sau đó lại cùng bách tính đi vào thành, đã từng là phủ Đại Danh phồn vinh, bây giờ là một cảnh tiêu điều, đồ đạc bừa bãi, cái gì là tửu lầu, thanh lâu đều mở rộng cửa. Nhưng bên trong lại không hề có một người nào. Về phần súc vật, ngay cả một con gà cũng không có. Nhưng ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy thi thể nằm bên đường, có thể thấy được quân Kim bị lột hết sạch. May mà lúc đó Hoàn Nhan Tông Vọng đang chạy, không có thời gian làm chuyện xấu, nếu không những ngôi nhà này e là cũng không thể giữ lại được.

Các binh lính nhìn thấy, ai nấy đều tức giận, tướng lĩnh trẻ tuổi mà đầy khí chất như Trương Hiến cũng đều đứng lên chửi bới.

Thật ra Lý Kỳ cũng đã sớm tính tới chuyện này, thậm chí còn có thể nói điều này còn tốt hơn cả dự tính của hắn rất nhiều. Nhưng hắn vừa mới vào phủ Đại Danh, sẽ đối mặt với một vấn đề khó khăn lớn. Đó chính là phủ Đại Danh đã bị quân Kim cướp sạch rồi. Bách tính ở đây đã mấy ngày không có cơm ăn. Hàng ngày đều phải ăn rễ cây, vỏ cây, hoặc là thức ăn còn lại của quân Kim. Cho nên, trước tiên hắn phải giải quyết vấn đề ăn uống của những người này.

Nhưng nhiều người như vậy, hắn có thời gian đâu mà làm được nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, nếu hắn vội vàng tiến quân, quân lương cũng không thể lấy ra cho họ được.

Giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trước tiên dựa vào nông thôn thành thị ở gần Khai Phong, tới cứu tế một chút. Nếu họ có thân thích ở Khai Phong, sẽ tới Khai Phong tránh nạn. Nhưng, chủ yếu vẫn là dựa vào chính bản thân họ. Nhân lúc mùa xuân vẫn còn chưa tới, đi trồng cấy, xuống sông bắt cá cũng tốt, lên núi đốn củi hái rau rừng, chính mình ăn hoặc bán, đổi lấy chút lương thực.

Về phần cơm tối ngày hôm nay, Lý Kỳ sớm cũng đã chuẩn bị rồi. Hắn sớm đã lệnh cho người mang trâu, ngựa, lừa bị chết hoặc bị thương đó từ bờ nam tới, không hề bị tổn thương thì đuôi cũng bị đốt cháy đó. Đương nhiên là còn giữ lại để trồng trọt. Mặc dù nghĩ tới điều này cũng có chút buồn nôn, nhưng tốt xấu gì đó cũng là thịt trâu đấy. Điều này đối với người dân mà nói chẳng khác gì thiên đường nhân gian rồi!

Lý Kỳ cho người bố trí hàng trăm chiếc nồi trong thành, đồng thời còn lệnh cho người rửa sạch những con trâu, ngựa, lừa đó, sau đó cho vào trong nồi hầm ăn. Cùng lăn lộn với Kim Đao Trù Vương, chính là điểm này tốt, về mặt hương vị cũng không có gì phải lo lắng.

Không lâu sau, món thịt trâu hầm, xương trâu thơm ngon nghi ngút bay lên.

Đương nhiên, Lý Kỳ thân là Thống soái, những thứ này đương nhiên là muốn cho người dân ăn rồi. Hắn vẫn ăn một ít đồ châu chấu đóng hộp. Lần này may mà có đồ hộp, có thể bổ sung đầy đủ quân lương.

Bởi vì châu chấu nhiều, lại không phải mất tiền mua.

Những người dân đó đã mấy ngày liên tiếp không được ăn cơm, càng đừng nói tới ăn thịt. Nhìn từng miếng từng miếng thịt này, còn chưa có hạ nồi xuống đã bắt đầu chảy nước miếng rồi. Mãi cho tới khi nước miếng đã khô, miếng thịt trâu này được lấy ra khỏi nồi, đưa tới cho những người dân đó. Hai tay cầm lấy miếng thịt điên cuồng cho vào trong miệng, mắt mở trừng lên ăn thịt.

Đây là người dân của phủ Đại Danh, nghĩ là thấy cuộc chiến này đáng sợ thế nào.

Lý Kỳ lại lệnh cho một số lính hậu cần giúp người dân, xử lý những chuyện khó giải quyết. Còn mình thì cùng đám người Chủng Sư Đạo tới nha phủ của phủ Đại Danh, bàn bạc kế hoạch một chút.

Khiêm nhường một chút, Lý Kỳ vẫn bất đắc sĩ ngồi ở vị trí chủ soái, liền nói:

- Hoàn Nhan Tông Vọng chỉ còn lại có mấy nghìn người, nhưng đều là kỵ binh. Đại quân mười mấy vạn người của chúng ta, nếu muốn đuổi theo, e là kết quả chỉ có thể là vuốt đuôi theo sau gã mà thôi, còn chưa chắc đã đuổi theo được. Cho nên, muốn bắt được gã ta, chỉ có chạy ở trước mặt gã ta.

Chủng Sư Đạo nói:

- Không sai, hiện giờ họ chỉ có hai đường, một là phủ Yến Sơn, hai chính là tới Thái Nguyên tụ hợp với Hoàn Nhan Tông Hàn.

Lý Kỳ cười nói:

- Đại quân hai đường này của họ đi xuống phía nam, Hoàn Nhan Tông Hàn không thể tới như ước hẹn. Về phần Hoàn Nhan Tông Vọng rơi vào cảnh thảm bại như vậy. Hơn nữa nghe nói họ ở Kim quốc là hai thế lực mạnh nhất. Theo như hiểu biết của ta về Hoàn Nhan Tông Vọng, gã ta nhất định sẽ không đi tìm Hoàn Nhan Tông Hàn. Vậy thì gã ta chỉ có đi tới phủ Yến Sơn ….

Hắn còn chưa nói hết, Trương Thúc Dạ bỗng thốt lên ây da, nói:

- Suýt chút nữa đã quên mất đại sự.

Lý Kỳ sửng sốt nói:

- Chuyện đại sự gì?

Trương Thúc Dạ ồ lên một tiếng, nói:

- Các vị e là còn không hiểu, Tông Tri phủ Đăng Châu mấy hôm trước đã cướp phủ Yến Sơn và phủ Hà Gian về rồi.

- Cái gì?

Bao gồm cả Lý Kỳ ở trong đó, một đám đại tướng đều kinh ngạc hô lên.

Trương Thúc Dạ liền nói qua với đám người Lý Kỳ một lần. Hóa ra ban đầu Tông Trạch sau khi bắt được đám người Nhiếp Hạo. Do đó đã tương kế tựu kế, trước tiên giết giám quân mà Hoàn Nhan Tông Vọng phái tới, sau đó lại cho các tướng sỹ xen lẫn giữa bách tính, đưa Nhiếp Hạo tới phủ Yến Sơn.

Do phủ Yến Sơn mới công hạ được không lâu, Hoàn Nhan Tông Vọng không kịp củng cố thế lực ở đây. Hơn nữa, khi đó binh lực của gã có hạn, đã vội vàng đi xuống phía nam. Căn bản là không thể chia quân ra bảo vệ, đóng quân ở phủ Yến Sơn, phần lớn đều là Thường Thắng quân của Quách Dược Sư. Hoàn Nhan Tông Vọng cũng là nhân cơ hội làm tiêu hao binh lực của Quách Dược Sư.

Bởi vì tướng sỹ của Thường Thắng quân này cũng đều là hạng thiện chiến, gã ta không thể không quan tâm tới điểm này.

Mà thống soái trấn thủ phủ Yến Sơn hiện giờ kế vị sau khi Quách Dược Sư đầu hàng, lại là một hàng thần, tên là Đổng Tài. Mặc dù người này có chút tài năng, nhưng gã ta vừa mới thần phục Kim quốc. Đối với những quy củ của Kim quốc không hiểu, khi Nhiếp Hạo ở dưới thành gọi cửa. Hơn nữa còn lấy lệnh bài và ủy dụ của Hoàn Nhan Tông Vọng ra xong, Đổng Tài mới không hề nghi ngờ, lập tức mở cổng thành cho đám người Nhiếp Hạo vào thành.

Vào thành này, Tông Trạch liền gây khó dễ, dẫn quân đi tấn công tường thành. Những người dân từ phủ Đại Danh tới đã chịu biết bao vất vả của người Kim, không ít người thân đều đã chết trong tay người Kim. Ai nấy đều hận người Kim muốn chết đi được. Mặc dù trấn thủ ở đây là người Hán, nhưng cũng là tay sai của người Kim. Họ tùy tiện cầm mấy viên đá, cây gậy gì đó lên, cùng Tông Trạch xông lên, liều mạng với Thường Thắng quân bảo vệ phủ Yến Sơn.

Tướng sỹ của Thường Thắng quân không biết đây là dân chúng, còn cho rằng ở đây có đại quân mười mấy vạn người, còn đánh thế nào, ai nấy đều hoảng sợ.

Đổng Tài vẫn chưa còn kịp lấy lại tinh thần, cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào. Đám đại tướng Quan Thắng cũng đã đánh tới, một đao của hắn ta đã có kết quả, chủ soái này vừa chết, lòng quân liền bị rối loạn. Mà phần lớn phủ Yến Sơn đều là dân Tống. Người Kim cũng không có khống chế ở đây, mọi nguyên nhân đều cộng lại với nhau, Tông Trạch rất nhanh đã hạ được phủ Yến Sơn.

Thông tin này thật sự khiến người ta phấn chấn lòng người! Đám người Chủng Sư Đạo trên mặt ai nấy cũng đầy hưng phấn, lần lượt khen ngợi vị Tri phủ đại nhân này hữu dũng hữu mưu, hết lời ca ngợi Tông Trạch.

Chủng Sư Đạo bật cười ha hả nói:

- Cứ như vậy, chúng ta có thể đuổi theo Hoàn Nhan Tông Vọng, chờ tới khi phủ Yến Sơn sẽ hai mặt giáp công với Tông Trạch.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Chuyện này quả thật là một cách. Phủ Yến Sơn này là nhất định phải đi. Binh lính trong tay Tông Tri phủ dù sao khả năng chiến đấu cũng có hạn. Chúng ta phải lập tức củng cố phòng ngự của phủ Yến Sơn, tránh cho kẻ địch lại đột kích lần nữa. Nhưng ta muốn không chỉ là ở điểm này, còn có một đại quân phía tây. Ta cũng đã viết thư để Chiết Khả Tồn sai người đi phao tin, nói cho Hoàn Nhan Tông Hàn biết, Hoàn Nhan Tông Vọng đã nhanh chóng công phá được Khai Phong. Mục đích chính là muốn phân tán cánh quân Kim này. Hoàn Nhan Tông Hàn đó quả nhiên đã mắc lừa, chia ra muốn tới cướp lại Khai Phong. Chúng ta bây giờ lại chia ra một đường để tới cùng Chiết gia quân tụ hợp bao vây cánh quân Kim này. Nếu có thể vây kín, Kim quốc căn bản không có khả năng bảo vệ Vân Châu. Chúng ta có thể thuận thế cướp Vân Châu về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play