Mỗi sự việc khi đem ra xem xét, dù là chủ hòa hay chủ chiến, bọn chúng đều đặt lợi ích của mình lên trên.

Nhưng nếu như vậy, lại nảy sinh một vấn đề, đàm phán tính thế nào?

Vương Trọng Lăng đứng ra nói:

- Xuất binh hay không là chức trách của Xu Mật Viện. Không có mệnh lệnh của Xu Mật Viện, Chủng Sư Đạo cơ bản không được phép xuất binh. Trương Tri phủ phải nói để quân Kim hiểu rõ điều này. Nếu như bọn chúng không yên tâm, cánh quân viện binh này dù tới hay không tới, đàm phán hay không đâu có gì khác nhau.

Ngô Mẫn nghe xong cũng thấy có lý. Giờ đây, Lý Kỳ đã chết, y đã hoàn toàn có thể tự mình quyết định rồi, nói:

- Vương Thượng thư nói rất phải, viện binh của chúng ta vào thành, quân Kim bọn chúng không có quền can dự. Nếu như quân Kim yêu cầu chúng ta rút toàn bộ quân đội khỏi kinh thành, lẽ nào chúng ta cũng phải nghe theo? Điều này là hết sức vô lý! Thêm nữa, chúng ta đã bày tỏ hết thành ý, bọn chúng sao vẫn còn nghi ngờ chúng ta.

Quần thần lũ lượt gật đầu, có Tây quân ở đây, bọn chúng họ cũng có thể yên tâm hơn nhiều.

Tưởng Đạo Ngôn nhíu mày, nói với Triệu Giai:

- Nhiếp Chính Vương, quân Kim bây giờ lo lắng nhất chính là nhánh Tây quân này và mấy lộ viện binh khác. Về điểm này, chúng ta cũng không thể không đề phòng, chỉ e là đám viện binh này không hiểu tình hình trước mắt của kinh sư, chẳng may lại gặp phải quân Kim, khó tránh sẽ nảy sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn. Chúng ta sao không bắt chước khi lập hiệp ước Thiền Uyên, để Trương Tri phủ và Thị Vệ Mã Đô Chỉ huy sứ thống lĩnh cấm quân hộ tống quân Kim xuất cảnh. Làm như vậy, chắc sẽ có thể gạt bỏ mối nghi hoặc của quân Kim.

Hiện nay, Lý Kỳ sống chết còn chưa rõ, Điện soái Hà Quán lại bảo vệ Tống Huy Tông, Triệu Hoàn đã theo đường thủy xuống phía nam rồi, còn lại duy nhất chỉ có Mã soái Hồ Du thôi. Trong chiến dịch lần này, Hồ Du chỉ cáo bệnh ở nhà, y sợ nhất là đánh trận, nền mọi việc toàn giao cả cho Lý Kỳ, y chẳng quản việc gì hết, dù sao thì y cũng chẳng quản nổi việc gì, nên từ lâu đã bị Lý Kỳ gạt ra rồi.

Cũng bởi lần này Hồ Du nhiều lần lấy lòng đám quan văn Tưởng Đạo Ngôn, nên Hồ Du vẫn rất được đám văn quan tín nhiệm.

Trong mắt Triệu Giai khẽ thoáng qua một chút cười nhạo, nghĩ bụng “tên tiểu tử này đúng là liệu việc như thần!” nhưng miệng thì lại do dự nói:

- Không biết, các ngươi nghĩ sao?

Trương Bang Xương nói:

- Ta tán thành.

Y Ông ta đã tán thành, thì đám người phe cầu hòa kia đương nhiên là cũng sẽ tán thành.

Còn đám người phe chủ chiến tuy cũng có một số đứng ra phản đối, nhưng cơ bản không có tác dụng gì.

Vậy là, chuyện này được quyết định như vậy, Trương Bang Xương đi trao đổi với Hoàn Nhan Tông Vọng, còn sau đó lệnh cho Chủng Sư Đạo không được dấn quân tiến về phía tây, để tránh phải động binh đao với quân Kim, y ông phải chuyển đường vòng sang phía tây nam để đến Khai Phong, đóng giữ tại đồi Phàn Gia phía đông thành. Quân Kim người ta đóng quân Tây Bắc, thì ngươi cứ sang phía Đông Nam mà chờ.

Chủng Sư Đạo không chút oán thán, dẫn quân vòng về phía đông thành, đóng trại tại đồi Phàn Gia.

Đợi đến khi Trương Bang Xương và đám sứ thần cộng thêm Thống soái tam nha lâm thời Hồ Du trở lại doanh trại quân Kim, khẩu khí của đám đại tướng quân Kim càng gay gắt hơn, rõ ràng bọn chúng đã biết Hoàn Nhan Tông Hàn đang chia tuân tiến về kKhai pPhong rồi, quân lực quá ư đầy đủ.

Nhưng dù vậy thì đã sao, tuy Lý Kỳ đã chết, nhưng viện binh của người ta cũng đã về tới, các ngươi lại không có lương thảo tiếp ứng, chắc chắn có đánh cũng vẫn không hạ được.

Hơn nữa, Hoàn Nhan Tông Vọng hiểu rõ tính cách của Hoàn Nhan Tông Hàn, biết rằng Hoàn Nhan Tông Hàn phân binh tiến về, chắc chắn là có ý muốn tới tranh công, đâu phải là tới cứu viện. Y Gã thậm chí còn sợ cánh viện binh này lại rơi vào cảnh khó khăn, bởi vì khi đi sâu vào đất địch, yếu điểm trong việc tiếp tế lương thảo sẽ lộ ra rõ rệt, cơ bản là không thể có lương thực bổ sung để hỗ trợ ygã đánh tiếp, rút binh là khó tránh khỏi.

Mà nếu như vậy, Tưởng Đạo Ngôn bọn chúng càng không thể nào cho Chủng Sư Đạo rút về, vì “ngộ nhỡ viện binh của ta đi rồi, viện binh của các ngươi lại tới, thì ta biết kêu ai đây!”

Trương Bang Xương nhỏ nhẹ giải thích đầu đuôi với Hoàn Nhan Tông Vọng, nói “viện binh tới là việc đã quyết định từ trước, bọn chúng chỉ là đến đóng giữ Khai Phong, không ảnh hưởng đến việc đàm phán lần này, không có mệnh lệnh của Hoàng đế chúng ta, bọn cũng cũng không dám manh động”.

Quách Dược Sư cũng gật gật đầu, Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên biết rõ, trong những trường hợp này, cho dù triều đình Nam triều có mềm yếu đến mấy, xũng khoong cũng không đời nào cho tám vạn viện quân rút về, dù gì bọn chúng cũng là phường tham sống sợ chết mà.

Trương Bang Xương lấy ra bản hiệp ước Thiền Uyên lúc trước, thí dụ về quân Tống hộ tống quân Kim ra khỏi biên giới, nói “các vị nếu chưa yên tâm, thì ta sẽ đích thân thống lĩnh cấm quân hộ tống các vị vượt sông Hoàng Hà, bảo đảm không có sai sót nào, các vị chắc không còn ý kiến gì nữa chứ”.

Quách Dược Sư cũng lấy hiệp ước Thiền Uyên giải thích tỉ mỉ cho Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng tin tưởng Trương Bang Xương, để y ông ta thống lĩnh binh mã, đúng là vô cùng an tâm. Hơn nữa, ngươi đem quân ra đặt ở chỗ sáng, cũng còn tốt hơn đặt ở chỗ tối. Tiếp nữa, điều y gã không yên tâm nhất chính là tám vạn viện quân của Chủng Sư Đạo và mấy cánh viện quân còn chưa biết rõ kia, bởi vì y gã cũng chưa biết rốt cuộc là còn bao nhiêu viện binh đang tiến về đây. Khi đó, chẳng may đâu đó đánh nhau, đối diện với Tây quân đông gấp đôi, lại thêm mười vạn cấm quân, bọn y gã lương thực lại đang cấp bách, thì khó mà thắng được. Lại thấy cái kẻ mệnh danh là Mã soái kia, bộ dạng vâng vâng dạ dạ, không thể so sánh với Lý Kỳ được, nên trong lòng càng thêm yên tâm, gật đầu ưng thuận.

Bởi vì Trương Bang Xương trước đó đã lẽn lút giao ước với Hoàn Nhan Tông Vọng rồi, thậm chí có thể nói Trương Bang Xương đã đầu hàng Hoàn Nhan Tông Vọng. Ngươi giúp ta giết Lỳ Kỳ, ta sẽ nhượng bộ trong đàm phán, để cho ngươi nở mặt nở mày. Nhờ vậy, giải quyết được nỗi lo về sau, hai bên tiến hành đàm phán cũng vô cùng vui vẻ.

Phương án vẫn là phương án hai, cắt nhượng Thái Nguyên, hàng năm cống nộp tăng lên thành bảy trăm vạn quan, hơn nữa phải để một vị thân vương nào đó làm con tin. Nhưng đến đây thì lại nảy sinh vấn đề đối với Tống triều, vì Tống Huy Tông đâu có nhà đâu, Triệu Giai lại chỉ là Nhiếp chính vương, y đâu có quyền quyết định để đệ đệ mình đi làm con tin.

Nhưng đám Trương Bang Xương đâu quan tâm, hiện nay khó khăn lắm mới đàm phán được đến nước này, chỉ còn cách một bước cuối cùng này nữa, bắt buộc phải cử một vương tử đi trước, trước đây đối tượng là Lý Kỳ, chúng còn dám mở miệng, thì còn quan tâm gì đến vương tử ngươi nữa.

Đúng lúc Triệu Giai đang khó xử, thì Khang vương Triệu Cấu đột nhiên tìm gặp, tỏ ý muốn mình tình nguyện làm con tin trong trại Kim. Tay Triệu Cấu này, nhìn từ phương diện nào đó cũng là bậc văn võ song toàn, lại cũng là con của Tống Huy Tông, thư pháp gì gì đó thì đương nhiên miễn phải bàn, hơn nữa tiễn thuật của y lại vô cùng cao siêu, trong đám con trai của Tống Huy Tông, thì có thể nói y là hiếm có.

Triệu Giai vẫn rất do dự, đệ đệ này của y tuy thường ngày khá trầm lặng, nhưng cũng do vậy quan hệ của hắn y với các huynh đệ tỷ muội khác rất tốt. Nhưng đám Trương Bang Xương sau khi biết được Triệu Cấu tình nguyện đến trại Kim làm con tin, đã chẳng thèm để ý đến Triệu Giai, đưa Khang vương Triệu cấu đến thẳng doanh trại quân Kim.

Hoàn Nhan Tông Vọng đã có được con tin, rất hài lòng với đám Trương Bang Xương, rốt cuộc cũng hạ lệnh rút quân.

Triều đình nhà Tống thấy quân Kim cuối cùng cũng đồng ý lui binh, đám văn quan đương nhiên là phởn rồi, chỉ mong cả nước cùng ăn mừng, tiếc là lão bách tính thì lại không theo nhận tình cảm của chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play