Tất cả mọi người đều biết Dương Tái Hưng là người khá ngay thẳng, đặc biệt là lúc giết người, nhưng không ngờ rằng lúc nói chuyện cũng ngay thẳng như vậy, tuy rằng đây là sự thực, nhưng ngươi cũng không thể nói ra được!

Nhìn xem Ngưu Cao người ta khôn khéo biết bao, tỏ rõ ý như thế, còn để cho Lý Kỳ gánh tội.

Các tướng sĩ đều lặng im, không thể không nói, Dương Tái Hưng đã nói hộ lòng họ. Nhưng có một người ngoại lệ, Nhạc Phi định mở mồm mấy lần, nhưng thấy những người còn lại im bặt nên thôi. Y cảm thấy nếu nói ra, dường như sẽ bị chúng bạn xa lánh.

Mọi thứ của đám người Dương Tái Hưng đều do Lý Kỳ cho, bọn họ đương nhiên chỉ theo Lý Kỳ, chúng ta ngay cả quân Kim còn không sợ, còn sợ ai, đánh ai mà không dám.

Lý Kỳ lạnh lùng nói:

- Dương Tái Hưng, ngươi đánh trận đánh đến ngu ngốc rồi, nói nhảm cái gì vậy? Ngươi đây là muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao, ta niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ, tạm tha cho ngươi một lần, nếu ta còn nghe ngươi bàn đến việc này một lần nữa, ta sẽ trị ngươi bằng quân pháp, bây giờ cút ra ngoài cho ta.

Dựa vào chế độ của triều Tống, tạo phản là con đường không thể thực hiện được, nhiều hơn thì khỏi bản, nhưng chỉ dựa vào đội quân trong tay Lý Kỳ, vẫn chưa bằng một thành của quân đội toàn quốc, không sai, đám người Dương Tái Hưng, Ngưu Cao ủng hộ hắn, nhưng đó là vì Lý Kỳ ban cho họ quyền lực và chức quan, nhưng đội quân khác thì sao?Thủ lĩnh của đội quân khác đều do Hoàng đế đích thân bổ nhiệm, Quyền lực và tiền tài trong tay họ đều là Hoàng đế ban cho, mà không phải là Lý Kỳ, cho dù Lý Kỳ ngươi thay mặt cho chính nghĩa, thì đã sao, đây vẫn là thế giới xem trọng lợi ích, bọn họ chỉ biết nghe lệnh của Hoàng đế, cho dù là Chủng Sư Đạo, Chiết Khả Tồn đều như vậy cả.

Nhớ sau biến cố Tĩnh Khang, Triệu Cấu chốn về phía nam. Sủng thần bên cạnh ông ta, dọc đường vơ vét của cải xương máu của dân chúng. Khơi ra binh biến, sử sách vẫn gọi là Miêu lưu binh biến, không chỉ như vậy, khi đó khắp nơi đều khởi nghĩa, cả nước loạn thành mớ hỗn độn, nhưng rất nhanh sau đó đã bị các lộ Đại Quân Cần Vương dẹp yên.

Do đó có thể thấy được, trấn áp trong ngoài triều Tống hết sức lợi hại, hơn nữa quyền lực trong tay hoàng đế vượt ngoài sức tưởng tượng.

Bên trong đại trướng. Ngoài Lý Kỳ ra, chỉ có Nhạc Phi, Lương Hùng biết ý đồ trong đó, tạo phản bây giờ chỉ có đường chết, trừ phi ngươi đi nhờ vả quân Kim, như vậy còn được.

Một đạo lý rất đơn giản, quân địch vẫn ở bên ngoài, ngươi lại tạo phản. Thiên hạ sẽ cho rằng ngươi muốn nhân cơ hội cướp ngôi, ngươi căn bản không có lý do đứng vững được, chắc chắn sẽ đến đánh ngươi.

- Bộ Soái- - -?

- Đi ra ngoài. Ngươi có phải đến lời của ta cũng bỏ ngoài tai.

Lý Kỳ trầm giọng nói.

Dương Tái Hưng thấy Lý Kỳ nổi giận, đành phải thôi, tức giận hừ một tiếng, cầm lấy giáo dài. Đi nhanh ra ngoài.

Bọn người này đánh trận đều là những tay cao thủ, nhưng nói đến câu tâm đấu giác, vẫn là thằng nhãi Ngưu Cao tạm đạt tiêu chuẩn, Lý Kỳ bỗng nhìn Ngưu Cao, thấy y vẻ ngoài dũng mãnh như Trương Phi, lại than thở một tiếng. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Cao giọng nói:

- Chúng ta ngay cả trong thời điểm khó khăn nhất, cũng đều vượt qua. Lẽ nào có chút sóng gió, các ngươi đã không chịu đựng được, nếu đúng như vậy, ta chỉ có thể nói rất thất vọng về các ngươi. Nhớ rõ ta không chỉ nói qua một lần, ta sẽ không để huynh đệ của ta máu tươi chảy vô ích, hơn nữa giờ đây ta vẫn nói như vậy. Tình thế chưa đến mức không thể xoay chuyển được, vì vậy, các ngươi phải vững vàng, chớ có tự loạn trận cước, việc còn lại do Bổn Soái xử lý, việc các ngươi cần làm, trước hết là tin tưởng ta, tiếp đến là trấn an tinh thần các huynh đệ, đừng gây rối nữa, hiện giờ ta đã đủ phiền rồi, nghe rõ chưa?

- Mạt tướng tuân lệnh.

Đám tướng sĩ đồng thanh nói.

Sau khi hội nghị kết thúc, Lý Kỳ và một đám tướng sĩ đi ra ngoài, chỉ thấy Dương Tái Hưng kia phi ngựa không ngừng ở bãi tập, để phát tiết bất mãn trong lòng.

Bất thình lình thay đổi khiến y rất khó tiếp nhận.

Lý Kỳ vỗ vai Nhạc Phi, nói:

- Nhạc Phi, tên kia giao cho ngươi rồi.

Nhạc Phi ôm quyền nói:

- Xin Bộ Soái yên tâm, ta nhất định sẽ coi chừng gã ta.

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Vậy ta đi trước.

...

Việc Lý Kỳ bị thu binh quyền, rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành

Sửng sốt!

Kinh Ngạc!

Ngỡ ngàng!

Bàng hoàng!

Trong chốc lát, dân chúng kinh thành đã bộc lộ mỗi người một vẻ

Đây quả thực là việc kinh thiên động trời!

Một ngày trước còn lấp lánh hào quang của đại anh hùng, ngày nay lại minh thăng ám giáng, ngay cả chức vị Tri phủ Khai Phong cũng không giữ được.

Ngay cả phim điện ảnh cũng không thế này!

Không thể hiểu được!

Không ai hiểu, màn diễn này rốt cuộc ra làm sao.

Lý Kỳ xuống, dân chúng dường như mất đi người tâm phúc, tròng lòng tràn ngập sợ hãi, ngộ nhỡ quân Kim lại đánh tới, chúng ta còn có thể trụ được?

Không chỉ có thế, sau khi phái cầu hòa đắc thế, còn gửi đi cáo thị, nói cho dân chúng, tất cả đều là hiểu lầm, chiến tranh đã rời xa Khai Phong rồi, mọi người an toàn rồi, chúng ta sẽ cố gắng thương lượng với quân Kim, khiến chúng mau lui binh.

Những người trí thức bọn họ cho rằng tờ cáo thị, có thể khiến dân chúng hân hoan nhảy nhót, nhưng kết quả vượt ngoài dự kiến của bọn họ.

Người không có học cũng nhìn ra quân Kim lần này tới là có mưu đồ bất chính, hiểu lầm cái gì, đây đều là rắm chó không kêu.

Đám dân chúng nghe xong đã đánh thành như vậy rồi, ngươi còn muốn cầu hòa? Đây là lý gì? Đây là nhân tài ngu xuẩn đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Lần này rõ ràng là đã đốt lên ngọn lửa căm giận trong lòng dân chúng, đúng là thù mới hận cũ gộp lại, Thánh chỉ này Tống Huy Tông xem như đã làm mất hết lòng dân chúng Khai Phong

Dân chúng lúc này mới nhớ ra, thì ra Tống Huy Tông sớm đã rời khỏi kinh thành, mà đã chạy đến Giang Nam, ngã bệnh cái nỗi gì, đều là lừa gạt hết, ngươi nói xem Tống Huy Tông ngươi thật là đầu óc mê muội, trên đầu ngươi vẫn mang mũ Hoàng đế, chạy trốn cũng lộ liễu như thế, đây không phải muốn dân chúng mắng chửi ngươi đó sao.

Đây thực sự không thể nhịn được nữa, đến dân chúng kinh thành cũng ào ào mắng chửi tên hoàng đế ngu ngốc vô đạo, hèn nhát nhu nhược, chỉ định gian thần. Bất kể là nông dân, thợ mộc, hay sĩ tử, thương nhân, dù sao sĩ nông công thương đều bị Tống Huy Tông triệt để làm cho lạnh thấu tâm can.

Sự căm phẫn này từ từ lan tỏa, đủ loại lời đồn cũng được truyền ra.

Có ý kiến cho rằng, Tống Huy Tông nghe lời gian thần, kiêng dè binh quyền trong tay Lý Kỳ, mới tước đoạt binh quyền cấp cho Lý Kỳ.

Có ý kiến khác cho rằng, trong triều có đại nước thần cấu kết với gian tế nước Kim. Mưu đồ Đại Tống.

Còn có tin đồn cho nói, không chỉ có Lý Kỳ bị giáng chức, ngay cả Nhiếp chính vương cũng bị bãi nhiệm rồi.

Vân vân và mây mây! Đủ loại giọng điệu.

Nhưng cho dù là ý kiến nào, Triệu Giai, Lý Kỳ đều thay mặt cho chính nghĩa, Còn Tống Huy Tông và những đại thần kia đều là nhân vật phản diện.

Rõ ràng, có kẻ đứng đằng sau giật dây thao túng, nếu không thì, những tin đồn kia làm sao truyền đi nhanh như vậy, trước đó Lý Kỳ từ trong cung đi ra, hiện giờ tin tức đã lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm.

Không ít dân chúng đến thẳng phủ Khai Phong làm ồn. Phải khôi phục chức vị của Lý Kỳ.

Ngay cả học trò của Thái Học Viện cũng dâng thư lên triều đình, liệt kê ra một loạt mặt lợi và hại, hi vọng triều đình có thể trọng dụng lại Lý Kỳ.

Phái cầu hòa Trương Bang Xương không thể ngờ rằng tinh thần phản kháng của dân chúng lại cao như vậy, đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là cứng rắn áp chế, điều động cấm quân, lùng bắt đám dân chúng ăn nói lung tung, kết quả. Đám cấm quân cao tay hơn tinh thần phản kháng của dân chúng, cả ngày trên phố đảo qua đảo lại, cũng không tóm một ai cả.

Đám dân chúng thấy quân lính thì đều không nghe ngươi nữa, làm loạn càng thêm dữ tợn, ngày ngày chửi rủa, cho dù trên phố hay trong nhà, mở miệng ra là hán gian nịnh thần, chửi cũng phải

Đám người Trương Bang Xương thấy không khống chế nổi, dứt khoát chẳng muốn quản nữa, bọn họ đã hiểu quá rõ dân chúng. Chỉ cần không có thủ lĩnh, bọn họ thế nào cũng làm loạn. Cũng không có sóng gió gì, lâu ngày sẽ không giải quyết được gì, bọn họ hiện tại quan tâm nhất đó là làm thế nào thương lượng với quân Kim.

Triều đình trầm mặc, thật khiến dân chúng sốt ruột trong lòng! Vì thế có không ít người đi tìm Lý Kỳ, hy vọng Lý Kỳ có thể chủ trì đại cục, nhưng vào những thời điểm như thế này, tác phong của Lý Kỳ vẫn gói gọn trọng chữ- - - - Trốn

Bạch phủ.

- Oa ha ha, nhị đồng, ta thích. Phu nhân, thật là ngại quá, cùng một màu. Ha ha thật là đỏ bạc đen quan trường, chỉ tiếc sòng bạc nhà Hồng gia không mở cửa.

Chỉ thấy Lý Kỳ trốn ở hậu viện Bạch Phủ, đang cùng ba đại mỹ nhân Phong Nghi Nô, Qúy hồng Nô, Tần phu nhân chơi mạt chược, tiêu chuẩn trai đẹp cùng ba mỹ nữ, thật khiến người khác ghen tị!

Tần phu nhân buồn bực nhìn Lý Kỳ, hồ nghi nói:

- Bộ dạng ngươi như vậy chỗ nào giống với người quan trường không được như ý hả?

Đổ mồ hôi! Diễn xuất của ta vụng về thế sao? Lý Kỳ sờ trán, thở dài:

- Phu nhân, người không thể nói như thế, làm tổn thương ta rồi, kỳ thực ta rất đau lòng, rất phiền muộn, rất tủi thân, ta hận không thể nhảy sông tự sát, ta đây là đang mượn sắc đẹp- - - ồ không, đang mượn tiền bạc huyễn hoặc bản thân.

Nói xong hắn nức nở vài tiếng:

- Các ngươi nên thua ta nhiều chút mới phải, hiện giờ ra thật sự rất nghèo.

Qúy Hồng Nô là con người đơn giản, đã tin lời nói dối của Lý Kỳ, nghe xong thương vô cùng, dịu dàng nói:

- Đại ca, chúng ta biết huynh chịu không ít tủi thân, huynh muốn khóc hãy khóc đi.

- Ô ô ô- - -! Vẫn là Hồng Nô chu đáo, nào, cho phu quân ôm một cái!

Tần phu nhân nhìn vẻ mặt cười gian của người này, đâu có giống người chịu uất ức, rõ ràng là hạng lưu manh, nói:

- Hồng Nô, muội đừng mắc mưu hắn, hắn chắc chắn đang gạt muội.

- Phu nhân, quen thì quen, nhưng nói bậy thì vẫn cáo ngươi tội phỉ báng.

Lý Kỳ tức giận nói:

- Nói ngươi thật hiểu ta hơn cả vợ ta, thật hay giả đây?

Tần phu nhân nghe xong không đánh nữa, theo bản năng nói:

- Đương nhiên là giả, ai hiểu được ngươi.

- Hồng Nô, nhìn thấy chưa.

Lý Kỳ chỉ vào Tần phu nhân rồi nói:

- Phu nhân có thể gọi là miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Tần phu nhân vừa nghe xong, thiếu chút nữa cắm đầu xuống góc bàn, ta có lòng tốt cùng ngươi chơi mạt chược, ngươi lại nói ta biết mặt mà không biết lòng, thật là lố lăng.

Phong Nghi Nô che miệng cười khanh khách:

- Huynh à, đừng bắt nạt Hồng Nô nữa, muội ấy mấy ngày nay lo lắng đến đêm không ngủ được rồi.

Đổ mồ hôi! Ta đây là đang bắt nạt sao, ta đây rõ ràng đang chấm mút tý thôi! Lý Kỳ hỏi lại:

- Lẽ nào muội ngủ rất ngon sao?

- Ta- - - ra- - -

Phong Nghi Nô đỏ mặt, ấp úng nói không ra lời.

Qúy Hồng Nô trêu ghẹo nói:

- Đại ca, huynh không biết rồi, Phong tỷ lo lắng cho huynh, đêm nào cũng ra trước cửa mong ngóng.

- Cô gái nhỏ này, muội đúng là chỉ học cái xấu, xem tỷ tỷ dạy dỗ muội thế nào.

- Ta nói đều là thật, Phong tỷ tỷ đừng cù nữa, nhột.

Hai nữ đánh một vòng, thật bổ mắt quá!

Lý Kỳ nhìn hai mắt đăm đăm, xoa tay, dường như tìm cơ hội nhào tới, chợt thấy đối diện phóng tới ánh mắt khinh bỉ, như vác trên lưng, liền tỉnh lại, ở đây vẫn còn một người ngoài, ho nhẹ hai tiếng, quay về phía Tần phu nhân nói:

- Phu nhân, ngươi đừng chuyển chủ đề, tiền cùng màu rồi- - -

- Không cho

Tần phu nhân đang trong cơn giận dữ, trong kẽ răng nhả ra hai chữ.

- Oa!

Lý Kỳ khiếp sợ nhìn về phía Tần phu nhân, miệng há thật to, nói:

- Đã nói thiếu nợ thì phải trả tiền, là lý lẽ chính đáng, nhưng phu nhân rõ là thiên kim Thượng thư, tài cao học rộng biết nhiều lại có thể hồn nhiên nói ra hai chữ này, riêng hai chữ này thôi, tiểu đệ vẫn theo đuổi đến cảnh giới cao nhất, tiểu đệ thật sự khâm phục người giống như nước sông cuồn cuộn vậy- - -

- Đừng- - - đừng nói nữa, ta đưa, ta đưa ngươi tiền.

Tần phu nhân rớt mồ hôi lạnh, mau lấy tiền đưa ra trước mặt Lý Kỳ, chỉ mong hắn ngậm miệng lại

Phong Nghi Nô, Qúy Hồng Nô nhìn Tần phu nhân với vẻ mặt cầu xin tha thứ, thật sự là nhịn không nổi, ôm nhau cười khanh khách.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh dồn dập:

- Lý Kỳ, Lý Kỳ.

- Ôi mẹ ơi, Thanh Chiếu tỷ try tới rồi.

Lý Kỳ nhảy dựng lên, hoảng hốt lo sợ.

Qúy Hồng Nô hiếu kỳ hỏi:

- Đại ca, huynh sao lại sợ hãi như thế.

- Muội còn không rõ Thanh Chiếu tỷ tỷ sao, nếu để tỷ ấy nhìn thấy ta lúc này vẫn còn ở đây đánh- - -.

Câu này còn chưa nói xong, Chỉ thấy Lý Thanh Chiếu vội vã đi vào, nàng đã vào ở Bạch phủ, vì thế, cũng không cần thông báo. Vừa vào đến cửa, Lý Thanh Chiếu mở to mồm, khung cảnh bên trong khiến nàng ngẩn cả người, tò mò hỏi:

- Các người đang làm gì?

Tần phu nhân lương thiện tốt bụng, cũng bị Lý Kỳ ép đi đến tà đạo, khẽ cười nói:

- Tỷ tỷ đến rồi, khi nãy Lý Kỳ nói hôm nay rất có nhã hứng, bảo chúng ta cùng hắn chơi mạt chược.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Tần phu nhân. Nghiến răng nghiến lợi:

- Phu nhân, đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play