Đêm nay, trận chiến bảo vệ Khai Phong đang nổ ra toàn diện.
Có thể nói đâu đâu cũng đang tác chiến.
Bốn lộ đại quân của Lưu Ngạn Tông, thần tốc dũng mãnh vô đối, thế như chẻ tre, lần lượt phá vỡ các phòng tuyến bên ngoài của quân Tống, trực tiếp uy hiếp Phong Khâu Môn.
Tuy rằng cánh quân này của gã chỉ là nghi binh, nhưng thực là hư, hư là thực, cho nên gã buộc phải quét sạch phòng tuyến bên ngoài, một khi chiến cục có thay đổi, gã cũng có thể ung dung lui binh.
Bốn lộ đại quân của Lưu Ngạn Tông vào trong chiến xa trận doanh của quân Tống, sử dụng chiến thuật đánh vu hồi nhỏ, chạy tới chạy lui liên tục, trái đánh một lúc, phải đánh một lúc, dàn hàng ngang đánh trực diện, gặp chiến hào, thành lũy thì đi vòng qua, có bản lĩnh thì các ngươi cứ đào lấy một đường hào dài mấy ngàn dặm đi, hoặc xây thành lũy vây kín thành Khai Phong xem, thế thì xem như các ngươi giỏi, dù sao thì ta cũng đâu có cắm đầu cắm cổ mà đánh, ta sẽ chọn người mà đánh, ta không đánh thẳng vào tuyến phòng ngự cố định của các ngươi.
Do quân Tống không thủ trên tường thành, nên phòng tuyến kéo rất dài, khó tránh không lộ sơ hở, kiểu gì cũng có một hai điểm phòng thủ yếu kém. Quân Kim đầu tiên là chạy qua chạy lại thăm dò, sau đó chọn những điểm yếu kém tấn công, lấy đông đánh ít, nếu ở đâu đánh không được, lập tức rút chạy, vòng một vòng rồi quay lại. Ngươi phái người chi viện điểm này, ta đánh điểm kia, quân Tống liên tục giằng co với quân Kim binh lực giảm xuống, đây không phải là đội quân một hai ngàn người, mà là một vạn đại quân, dù chỉ là quấy rối thôi, cũng đã đánh cho quân Tống không còn cơ hội trở tay.
Điều này không phải là do quân Tống bất tài, thực sự là không còn cách nào nữa, đầu đuôi khó bọc lót cho nhau. Đối phương lại không đánh thật, chỉ đánh một lúc, được lợi một tí, liền lập tức rút lui. Ngươi đuổi thì không kịp, còn chưa kịp định thần, thì lại có đội quân khác đánh tới, chiếm được tí ưu thế, sau đó lại rút. Đó chính là ưu thế của kỵ binh, cũng là yếu điểm chí mạng của Lý Kỳ khi không thủ tường thành.
Quân Tống mệt mỏi với việc di chuyển, cứ như là như đâu đâu cũng có quân Kim vậy, chạy cũng chẳng có đâu mà chạy, toàn bộ hệ thống phòng tuyến dần dần sụp đổ.
Tướng giữ Phong Khâu Môn cũng chính là Tất Trạm – người khi xưa trấn thủ Tây Thủy Kiều. Khi đó đúng là giật lại được tính mệnh từ trong tay quân Kim, Lý Kỳ thấy y cũng giỏi, nên cắt cử y trấn thủ Phong Khâu Môn.
Tất Trạm thấy cứ đánh mãi như vậy cũng không phải là cách, bởi vì cơ bản là không thể đuổi kịp quân Kim. Nhúm kỵ binh của y nếu đuổi theo khác nào là tự tìm cái chết, thế nên nhanh chóng thu hẹp phòng tuyến, rút toàn bộ quân về trước Khâu Phong Môn bảy tám dặm.
Nhưng đúng lúc này, Hoàn Nhan Tông Vọng cho người truyền tin, lệnh cho Lưu Ngạn Tông lập tức toàn lực công phá Khâu Phong Môn, bởi vì chủ lực quân Tống dường như đều tập trung tại đồi Mưu Đà, đa số là bộ binh và chiến xa, một chốc một lát không thể nào mà kịp ứng cứu, còn gã cũng đang thống lĩnh chủ lực tấn công sang hướng này.
Lưu Ngạn Tông nghe xong biết là đồi Mưu Đà chắc chắn chưa hạ được, lập tức hạ mệnh lệnh điều chỉnh trận hình, tấn công mạnh Phong Khâu Môn. Bốn lộ đại quân lập tức hợp binh thành hai lộ, đang tấn công theo hàng ngang chuyển sang hàng dọc, công phá Phong Khâu Môn.
Bởi vì cấm quân tinh nhuệ đều đang ở đồi Mưu Đà, do đó, quân Tống ở trước Phong Khâu Môn đa số đều là binh lính tuyến hai, hơn nữa quân số cũng không nhiều, tuy không ít hơn quân Kim, nhưng nếu binh lực không nhiều gấp đôi hoặc gấp vài lần quân Kim, thì ngươi vẫn là yếu thế, phải biết rằng đồi Mưu Đà sở dĩ còn thủ được, đều là nhờ đánh đống người ra đó.
Tất Trạm không dám xuất binh nghênh chiến, chỉ liên tục co cụm phòng thủ, chỉ huy quân sĩ ngắm bắn quân địch.
Từng trận mưa tên dày đặc bắn về phía quân Kim, lạnh lùng bắn từng kẻ địch ngã ngựa.
Bởi vì đêm tối, ngươi không thể ngắm kỹ, chỉ còn cách dựa vào mưa tên dày đặc đánh chặn kẻ thù, nhưng quân Kim cũng đâu có ngốc đi tập trung lại thành đám cho ngươi bắn, mà toàn bộ phân tán ra, cố gắng vòng ra phía sau quân Tống, tấn công từ bốn phương tám hướng, tuy sẽ có tổn thất, nhưng không đến nỗi chí mạng, hơn nữa công kích của quân Kim thực sự rất nhanh, chỉ sau ba bốn loạt mưa tên, chúng đã xông đến trước trận tiền quân Tống.
Kỵ binh trong lính phòng thủ của Phong Khâu Môn ít đến đáng thương, chiến xa cũng ít, đại đa số là bộ binh và thương thủ, còn có cung thủ, trận này biết này thì đánh làm sao? Nhưng Lý Kỳ đã hạ mệnh lệnh, chỉ được phép xuất thành nghênh chiến, tuyệtđối không được chạy vào trong thành, nếu không, binh sĩ trên tường thành sẽ trực tiếp bắn hạ. Tướng giữ thành Tất Trạm không còn cách nào khác, tiến lui đều chết, chỉ có thể liều chiết xông lên chém giết quân địch thôi, đổi một mạng là không lỗ, đổi hai mạng là lời, giơ cao đại đao nói:
- Các huynh đệ, cùng ta quyết chiến đến cùng, bảo vệ kinh thành, giết hết bọn chó Kim.
- Quyết chiến đến cùng, bảo vệ kinh thành.
Tướng sĩ coi chết như không, cùng nhau hét lớn. Cung thủ vừa rút vừa bắn, còn bộ binh thì lăm lăm binh khí xông lên giết giặc.
Từng trận mưa tên vẫn yểm trợ cho bộ binh xông lên tấn công.
Quân Kim thấy đối phương toàn là bộ binh, nên coi như con mồi đi săn, cứ vậy xông thẳng tới.
Đợi đến khi quân Kim tới gần, từ hai bên doanh trại quân Tống hai đội quân xông ra đánh úp, trên tay mỗi người đều mang câu liêm dài, soạt, soạt, soạt, toàn bộ đều đâm sâu vào đùi ngựa, đâm rồi rút, chiến mã lập tức khụy ngã, bộ binh từ sau xông lên, trước tiên là chặt đùi ngựa, đầu ngựa.
Xoẹt!
Tất Trạm một đao lấy đầu một tên lính Kim làm gương cho binh sĩ, hét to nói:
- Các huynh đệ, cùng ta xông lên!
Phập!
Một mũi tên bắn lén, trúng ngay vai phải của y.
Y rút tên ra, vẫn cao giọng thét lớn:
- Xông lên!
Binh sĩ thấy chủ tướng dũng mãnh như vậy, lũ lượt thề chết xông theo, hoàn toàn không thèm để ý đến tính mạng, cứ vậy xông lên.
- Á!
Một binh sĩ mình trúng ba mũi tên, tính mạng như chỉ mành treo chuông, nhưng y vẫn dốc chút hơi tàn, bật cao xô ngã một tên lính Kim, rồi há miệng cắn lấy cổ kẻ địch.
Hự!
Gần như cùng lúc, một thanh loan đao đâm đâm ra từ sau lưng y, nhưng y không kêu một tiếng, miệng vẫn cắn chặt cổ đối phương, tên lính Kim kia ra sức giãy dụa, nhưng cuối cùng cũng chút hơi tàn, cùng với y đồng quy vu tận.
Cảnh tượng chiến đấu quên mình đó đã lan truyền sang cả quân Tống ở xung quanh, người người đều chém giết đỏ cả mắt, ngươi chém ta một đao, ta có chết cũng phải chém lại ngươi được một đao, ngươi lấy ngựa lao vào ta, ta dù không cắn được ngươi, cũng phải cắn lấy một miếng thịt từ chiến mã của ngươi.
Đây có thật là quân đội tuyến hai của quân Tống không?
Quân Kim thấy quân Tống đều như phát điên, cứ liều mạng lao vào chúng, càng đánh càng đáng sợ.
Do Tất Trạm chiến đấu đẫm máu, đã đánh lùi được đợt công kích thứ nhất của quân Kim, điều này quả thực là không thể tưởng tượng được, tuy tổn thất nặng nề, nhưng cũng đâu còn cách nào khác.
Đúng là nhà dột lại gặp mưa dầm cả đêm, viện binh của mình còn chưa tới, thì viện binh của địch lại đã tới nơi, bốn bề đột nhiên vọng lại tiếng vó ngựa, tiếp đến là gào thét vang trời.
Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn quân chủ lực đuổi đến. Kỳ thực, đêm nay khi đánh đồi Mưu Đà, Hoàn Nhan Tông Vọng cơ bản không có ý định quyết chiến, gã chỉ muốn thăm dò chủ lực quân Tống ngươi có phải tập trung tại đồi Mưu Đà không thôi. Nếu không có, thì ta sẽ không khách sáo nữa, lập tức đánh lấy đồi Mưu Đà, còn nếu như vẫn còn tập hợp ở đồi Mưu Đà, thì ngươi cứ ở đó mà chơi, ta chả thèm đánh với ngươi nữa.
Vừa rồi, gã thấy chủ lực quân Tống đều tập trung ở đồi Mưu Đà, thế là lập tức hạ lệnh chuyển hướng tấn công phía bắc.
Kỳ thực, Hoàn Nhan Tông Vọng đã rõ bản thân trước đó đã phạm sai lầm trí mạng, chỉ có điều gã không chịu thừa nhận mà thôi, đó chính là quá khinh địch, quá muốn phân cao thấp với Lý Kỳ một phen thôi. Nếu là gã bình thường, gã trước đó căn bản sẽ không ngốc đến nỗi giao chiến trực diện với quân Tống ở đồi Mưu Đà.
Cũng bởi vì suốt dọc đường đánh quá thuận lợi, quân Tống ở phía bắc sông Hoàng Hà cơ bản không có khả năng phản kháng, cho nên Hoàn Nhan Tông Vọng thấy Lý Kỳ bố trí toàn bộ quân chủ lực ở đồi Mưu Đà, gã nghĩ trong lòng nếu quyết chiến một trận giải quyết luôn quân chủ lực nhà Tống, thì thành Khai Phong không đánh cũng tự đổ, tốc chiến tốc thắng mà. Ai ngời được quân Tống càng đánh càng mạnh, khác hoàn toàn quân Tống đã gặp trước đây, dường như không phải quân đội của cùng một nước.
Kỳ thực, nếu không nhờ Lý Kỳ nghĩ mọi cách cổ vũ sĩ khí, bồi đắp sự tự tin cho binh sĩ, thêm nữa có sự hỗ trợ của Nhạc Phi và những người khác, nếu đổi lại là Đồng Quán hay Thái Du, thì dù có cho chúng nhiều chiến xa như vậy, cũng sẽ vẫn bị quân Kim một trận quét sạch, cơ bản không cần đánh.
Giờ đây, sau khi đã hiểu ra thực lực quân Tống, Hoàn Nhan Tông Vọng đương nhiên không thể phạm sai lầm thêm một lần nữa. Ta trước tiên cứ bố trí chủ lực ở đây, vậy thì ngươi ắt phải bố trí chủ lực đối diện với ta, ngươi cũng đừng hòng giấu ta, ta sẽ thăm dò ngươi đó, đợi khi quân chủ lực của ngươi bày xong trận hình, chuẩn bị cho một trận sống mái, ta sẽ rút quân. Ngươi có truy kích hay không? Nếu có, thì ngươi mãi mãi chỉ đuổi sau đuôi ta thôi, còn nếu không, thì ta sẽ tập trung toàn bộ chủ lực, giải quết ba mặt còn lại của ngươi, ta cứ từ từ tiêu hao binh mã của ngươi, để ta xem ngươi sẽ chống chọi được bao lâu.
Thấy viện binh quân Kim đã tới, lập tức phát động ngay một đợt tấn công mạnh mẽ, đây chẳng là lối đánh vu hồi gì đâu, mà chỉ là trực tiếp bao vây tiêu diệt toàn bộ binh mã của ngươi, dù sao thì hiện nay binh mã của ta đông hơn ngươi gấp mấy lần.
Tất Trạm đã không còn đường lui, đã sắp lùi đến tường thành rồi, hai tay rũ xuống, máu tươi từ cánh tay chảy dọc theo thân đao nhỏ xuống đất, thở dốc từng hơi. Một binh sĩ tranh thủ băng bó cho y, nhìn trước mặt một vùng đông nghìn nghịt, giống như phong ba bão táp ầm ập cuốn tới, mà phía mình thì thương vong trầm trọng, binh mã còn lại không nhiều, y biết rằng hôm nay khó mà thoát chết, chắc chắn không ngăn chặn được nữa, nhìn qua binh sĩ bên mình, dưới ánh sáng lờ mờ xen lẫn làn mưa, không một ai biểu lộ chút sợ hãi nào trên mặt, nếu có gì thì chỉ có thể là nước mưa mà thôi, y hét to một tiếng, một lần nữa cầm đại đao lên, gân cái cổ họng gần như đã khàn hết cả tiếng nói:
- Các huynh đệ, chúng ta xuống địa ngục chiến tiếp nhé.
Uaaaa…..!
Đúng lúc Tất Trạm chuẩn bị phát động đợt tấn công cảm tử,
Cũng là lúc từ phía sau tiếng vó ngựa dồn dập vọng đến.
Giết….!
Tất Trạm quay đầu nhìn lại, vui mừng khôn tả, chỉ thấy một đội quân đông vô số kể đang từ trong thành xông ra, phấn chấn hét lớn:
- Các huynh đệ, viện binh chúng ta tới rồi.
Đám binh sĩ dường như nhìn thấy ánh sáng, nước mắt lưng tròng chỉ trực rơi, cảm xúc trong tuyệt cảnh mà gặp sinh cơ đúng là không lời nào tả xiết.
- Tất ca, lên ngựa cùng ta chiến tiếp.
Dương Tái Hưng một mình dắt theo ba bốn con ngựa đến trước mặt Tất Trạm, gương mặt lạnh lùng đó hé ra một nụ cười. Hiểu con người của Dương Tái Hưng thì sẽ biết được nụ cười hé kia đã thể hiện sự kính nể cao độ của y.
Nhưng mà, câu cuối cùng y nói ra sao nhẹ nhàng thoải mái vậy, cứ như là đám quân Kim đang xông tới trước mặt kia trên tay không phải cầm là đao, mà toàn là dưa chuột.
Đây chính là Dương Tái Hưng, y sinh ra là để chiến đấu, cho dù để y một mình xung trận, e là y cũng chẳng mảy may có chút sợ hãi. Y chỉ sợ không được chiến đấu.
Vẻ ung dung bình thản của y cũng lan truyền sang tướng sĩ toàn quân, tự nhiên tất cả đều lấy lại dũng khí.
Tất Trạm chẳng nói thêm câu gì, nhảy tót lên ngựa, nắm chặt tay, nói:
- Được cùng Dương tướng quân xông pha giết giặc, là vinh hạnh của Tất Trạm này.
Sau trận huyết chiến Thanh Điền Thông và đồi Mưu Đà, uy danh của Dương Tái Hưng nổi như cồn, trong cấm quân ai mà không từng nghe tới oai danh của Dương Tái Hưng, bằng những biểu hiện kinh ngạc, y cũng đã tự mình khiến mọi người quên đi thân phạn thảo khấu của y.
Dương Tái Hưng cười khiêm tốn, tay nắm trường thương, cao giọng nói:
- Các huynh đệ, chỉ cần chúng ta có thể cầm cự một lúc nữa, bộ soái sẽ dẫn quân cứu viện đến kịp. Đến lúc cho bọn chó Kim biết sự lợi hại của cấm quân chúng ta rồi. Giết!
Mấy trăm chiếc chiến xa xuất hiện bố trí thành hình mũi tên, một biểu tượng đại diện cho sự tấn công, hoàn toàn phù hợp với Dương Tái Hưng, thương thủ và bộ binh mang khiên bảo vệ vòng ngoài, còn cung thủ thì ở bên trong bắn giết kẻ địch, số ít kỵ binh yểm hộ bên cánh.
Phừng phừng phừng!
Chỉ thấy mười mấy chiếc chiến xa phía trước bỗng nhiên lửa bốc ngùn ngụt, chiếu sáng khắp cả vùng này, thì re bên trên đã xếp sẵn rơm rạ được tẩm dầu hỏa, chuyên dùng để khắc chế sự xông pha của kỵ binh.
Liệt hỏa chiến xa ngùn ngụt cháy lao thẳng về phía quân Kim.
Dưới sự yểm hộ của liệt hỏa chiến xa, mấy trăm chiến xa phía sau cũng khí thế hừng hực, trong loạt đầu tiên đối chiến với quân Kim cũng không rơi vào thế yếu. Một số quân Kim định lợi dụng khe hở, lao qua khe hở giữa xe ngựa, phá vỡ trận hình quân Tống, ai dè vừa lao qua liền ngã chết, thì ra rất nhiều chiến xa được dùng xích sắt nối lại với nhau, quân Kim chỉ còn cách né tránh thế công, tản ra thành thế trận bao vây, tiếp tục tận dụng ưu thế tốc độ tuyệt đối, chạy qua lại xung quanh đội chiến xa tìm cơ hội phản công.
Hai bên la hét ầm trời, lao vào nhau chém giết.
Bộ binh từ trên chiến xa nhảy xuống, tiếp tục chém đùi ngựa. còn cung thủ thì cố hết sức bắn tên khói, dùng khói để yểm hộ cho xa đội và bộ binh. Suy cho cùng, xa đội là mục tiêu lớn, người tập trung nhiều, kẻ địch có thể thoải mái bắn giết.
Thương thủ trên xe vẫn còn phối hợp bộ binh tác chiến.
Rìu chém ngựa, thương đâm người, nhờ sự hỗ trợ của chiến xa, nên quân Tống tuy năng lực tác chiến không cao, nhưng đánh với quân Kim cũng gọi là ăn miếng trả miếng.
Hơn nữa, tuy kỵ binh quân Tống khả năng bắn cung không cao, nhưng bây giờ đứng trên xe bắn, hiệu suất tác chiến của cung thủ cũng được nâng cao đáng kể trong cách đợt xung trận. Chỉ thấy từng trận mưa tên vuông vắn từ trên trời lao xuống, gần như bao phủ cả phạm vi trăm bước xung quanh đội xe, bắn giết quân địch rất hiệu quả, tên dường như bắn hoài không hết.
Dương Tái Hưng, Tất Trạm cùng một ít kỵ binh ra sức chém giết, đặc biệt là Dương Tái Hưng, y đã dồn sức suốt một đêm, tả xung hữu đột trong trận hình quân địch, trường thương như hợp nhất với cơ thể, giết người mà mắt không hề chớp.
Tiếng kêu rú khắp nơi nổi lên vang trời.
Hoàn Nhan Tông Vọng từ xa quan sát, thấy đội xe lừa của đối phương lại ngăn cản được thiết kỵ của mình, trong lòng có chút bực mình, nhưng cánh quân này với y mà nói chỉ là nỏ mạnh hết đà thôi, để nhanh chóng giải quyết trận chiến, gã lại phái thêm một vạn kỵ binh xung trận, chỉ giữ lại mấy ngàn cận vệ binh bên mình, hơn nữa hạ tử mệnh lệnh phải nhanh chóng xóa sổ toàn bộ xa đội này.
Bởi vì nếu tiếp tục kéo dài, chỉ sợ sẽ sinh biến. Chiến thuật gã bố trí lần này chủ yếu vẫn là di chuyển liên tục, tập trung ưu thế binh lực tiêu diệt sinh lực quân địch, công thành chỉ xếp thứ hai, người hết rồi thì chiếm thành chỉ như trở bàn tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT