Đại quân của Hoàn Nhan Tông Vọng đóng doanh dựng trại ở phía đông huyện Trung Mưu nằm phía tây phủ Khai Phong, xếp thành hình chữ nhất, kéo dài vài dặm, trông rất hoành tráng, chỉ cách tuyến phòng thủ đầu tiên của quân Tống ước chừng 10 dặm.
Ban đầu gã cho rằng trận chiến mang tính thăm dò kia, quân Tống thảm bại như vậy, chắc chắn làm đại thương tổn sĩ khí, ai ngờ là sau khi đi thăm dò về, quân dân phủ Khai Phong lại sĩ khí ngất trời, hết sức phấn khích, trong lòng vô cùng kinh ngạc, lần đầu tiên gã thấy thua trận mà sĩ khí còn hăng hơn cả thắng trận, đoạn vội vã dò hỏi nguyên do, mới biết thì ra tất cả là do cái lời bịp bợm kinh thiên động địa của Lý Kỳ.
Điều này làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng tức tối, ngươi không thể vô liêm sỉ thế chứ, rõ ràng là mấy ngàn người các ngươi, bị 1 ngàn quân du kỵ ta đánh cho không kịp trở tay, thế mà ngươi lại nói là các ngươi đánh bọn ta đại bại phải lui, đó là do bọn ta tự rút quân đấy chứ, ngươi nói thế thì cũng kệ, nhưng lại còn mặt mũi mà nói là tướng sĩ quân ta chỉ biết dựa vào ngựa chạy nhanh hơn một chút, nên chỉ biết bỏ chạy, rõ ràng là ngươi đã đổi trắng thay đen, nếu mà có tòa án quốc tế, thì Hoàn Nhan Tông Vọng e là sẽ đi kiện Lý Kỳ tội phỉ báng, quyết không để hắn đi lừa gạt người ta như vậy.
Sau đó lại biết được Lý Kỳ lúc đó ở trong quân doanh phía bắc, điều này càng khiến cho Hoàn Nhan Tông Vọng thêm buồn bực, nếu sớm biết vậy, gã đã tấn công thật, chưa biết chừng còn có thể tóm sống Lý Kỳ.
Thế mà rốt cuộc thì vẫn cứ là bên ta thất bại chứ!
Đám tướng lĩnh quân Kim cũng vô cùng nhớn nhác, nhao nhao thể hiện muốn dạy cho quân Tống một bài học.
Hoàn Nhan Tông Vọng thì bình tĩnh hơn, trong lòng không khỏi bái phục thủ đoạn của Lý Kỳ, gã biết là lúc đó Lý Kỳ tính toán phái binh tới truy kích, cố tình tạo tình thế rằng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể đưa ra được một quyết sách có lợi nhất cho quân mình, đây tuyệt đối là một thống soái không tồi.
Hoàn Nhan Tông Vọng thầm nghĩ, quyết không cho Lý Kỳ một cơ hội kiểu này thêm một lần nữa, nếu cứ như vậy, quân dân đối phương một khi lấy được lòng tự tin, chỉ tính riêng số lượng người cũng đủ đè chết bọn gã rồi. Khi cùng với Hoàn Nhan A Cốt chinh chiến năm xưa, gã hiểu rất rõ rằng lấy thiểu số đánh đa số thì khí thế rất quan trọng, muốn tiêu diệt hoàn toàn đối phương, trước tiên bắt buộc phải đánh cho đối phương sợ hãi, rồi tung một đòn quyết định, còn nếu như đối phương liều chết nghênh chiến, thì dù có lợi hại đến đâu, thì bên nào chiếm ưu thế về quân số cũng luôn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ban đầu gã tính tấn công hai mặt tây bắc, phía bắc đánh nghi binh, phía tây chủ công, nhưng đây là trong tình huống đối phương tử thủ giữ thành. Nhưng đến nay thì đã đành đối phương có ý muốn quyết một trận tử chiến với bọn gã, thì đương nhiên gã phải thay đổi phương án tác chiến, bố trí toàn bộ binh lực ở phía tây, chuẩn bị phát động tấn công từ phía này.
Nói cụ thể hơn thì tấn công phòng tuyết thứ nhất trước, đánh quân Tống một đòn phủ đầu.
Quách Dược Sư lại hiến kế, nói là quân địch đã bố trí binh lực ở ngoài thành, vậy thì trong thành chắc chắn phải trống rỗng, sông Biện và sông Kim Thủy phía tây có thể thông vào trong thành, chiếm lấy hai con sông này trước, hơn nữa các cây cầu vùng lân cận đều bị quân Tống phá bỏ, ngươi mà không đoạt lấy những cây cầu năm trong tay quân Tống, thì việc điều động binh lực sẽ rất bất tiện.
Thật sự là gã đã hiểu quá rõ địa hình kinh thành rồi, hơn nữa gã vốn xuất thân là võ tướng, về tầm quan trọng của đường sông, đường bộ thì đương nhiên là rõ như lòng bàn tay.
Hoàn Nhan Tông Vọng nghe xong, thấy rất có lí, hơn nữa gã cũng đã nhìn ra quân Tống là một đội hình có chiều sâu tiền khinh hậu trọng, trừ khi phát động tổng tiến công, không thì, nếu như chỉ tấn công một mặt, đối phương sẽ có thể rất dễ dàng tới ứng cứu, thế là lệnh cho Lưu Ngạn Tông dẫn 5000 kị binh tấn công quân Tống trấn thủ ở Thủy Kiều ngoại ô phía tây sông Biện, lại lệnh cho Hoàn Nhan Tông Bật dẫn 5000 kị binh tấn công quân Tống trấn thủ ở sông Kim Thủy.
Đương nhiên, tác dụng chủ yếu của hai lộ quân này chỉ là yểm hộ, bởi vì mục tiêu hàng đầu của Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là chiếm lĩnh đồi Mưu Đà, đây chính là một trọng địa quân sự, một khi phá được, sĩ khí quân Tống nhất định tổn thương lớn. Nhưng đã là trọng địa quân sự, thì địa hình chắc chắn cũng vô cùng phức tạp, duy chỉ có một người có thể đảm đương trọng trách này, người đó chính là Quách Dược Sư, bởi vì gã cực kì thông hiểu địa hình đồi Mưu Đà, nếu như phái Hoàn Nhan Tông Bật hoặc người khác đi, e rằng ngay cả địa chỉ nơi đó cũng tìm không ra.
Thế là Hoàn Nhan Tông Vọng lại lệnh cho Quách Dược Sư dẫn 8000 Thường Thắng Quân chủ cán phát động tấn công từ mặt tây bắc, thẳng tiến đồi Mưu Đà.
Sau khi 3 lộ đại quân xuất binh, gã lập tức mệnh lệnh nhổ trại tiến thêm 5 dặm, tạo khí thế mây đen hãm thành, đến mức có thể nhìn thấy nhau với quân Tống.
Ra khỏi cái huyện Trung Mưu này thì chính là Tây Thủy Kiều của sông Biện.
Lúc hoàng hôn, Lưu Ngạn Tông đi đầu phát động tấn công ào ạt quân Tống trấn thủ vùng phụ cận Tây Thủy Kiều sông Biện từ bờ phía nam. Số binh mã mà gã dẫn tới chủ yếu là quân Liêu, còn có số ít người Hán, trong đó không có người Nữ Chân. Người Nữ Chân quý giá vô cùng, Hoàn Nhan Tông Vọng nghĩ rằng đánh trận đầu thì chưa cần phải cử quân Nữ Chân đi, tuy nhiên, cũng đừng có xem thường đám quân Liêu này, năng lực tác chiến của bọn họ mặc dù không bằng người Nữ Chân, nhưng còn cao hơn mấy bậc so với quân Tống. Quan trọng nhất là bọn họ hận quân Tống tới tận xương tủy, vào thời điểm mấu chốt đâm nhát dao sau lưng, vậy còn đáng ghét hơn cả người Nữ Chân, chuyến xuôi về nam này, bọn họ đánh còn hăng hơn cả người Nữ Chân, hơn nữa, từ trong suy nghĩ đã rất khinh thường người Tống.
Thật là kẻ thù gặp nhau, mắt long sòng sọc.
5000 kị binh xông tới như vũ bão.
Quân Tống dưới sự cổ vũ của những lời bịa đặt của Lý Kỳ, cũng không sợ hãi như khi mới bắt đầu nữa, 6000 quân Tống trấn thủ ở đây, triển khai trận công kiên với quân địch trên cầu. Cây cầu này đã được cải tạo, vô cùng kiên cố, có thành lũy, có tháp cao, đợi cho quân địch đi vào phạm vi tầm bắn, quân Tống đầu tiên dựa vào pháo xa, bắn đạn pháo đã được đốt lửa, nói là đạn pháo, thực ra là đá, oanh kích quân địch, phá vỡ đội hình tấn công của chúng, lại dựa vào đội cung nỏ ngăn chặn kẻ thù.
Từng quả cầu lửa, mặc dù không thể phát nổ, nhưng mỗi khi rơi xuống là cỏ cây tung tóe.
Nhưng quân Kim cũng đâu phải dạng vừa, đoạn lập tức triển khai đội hình, gắng sức tránh khỏi tổn thất, rồi dựa vào sức tấn công của kị binh, sau khi bị cản trở đôi chút, cuối cùng cũng phá vỡ thành lũy bờ phía nam.
Quân Tống vội vàng lui tới bên kia cây cầu, tổ chức lại phòng tuyến thứ 2. Quân Kim thuận thế xông thẳng lên cầu, nhưng lại bị quân Tống bắn cho người ngã ngựa đổ, người phía trước ngã xuống, lại cản trở người phía sau xông lên. Trọng bộ binh của triều Tống tay cầm lá chắn, búa rìu, thừa thế xông lên, đánh giáp lá cà, chém giết quân địch. Đám kị binh mất đi sức tấn công, thì chẳng khác gì đồ ăn trong tay bộ binh. Cứ như vậy đã lại đẩy lùi quân Kim về phía bờ đối diện.
Sau đó, hai bên chuyển sang thế trận bắn nhau từ xa, mọi sự tấn công của quân Kim đều bị quân Tống đẩy lùi.
Quân Tống thấy mình có thể giằng co được với quân Kim, mặc dù cũng tổn thất nặng nề, nhưng với quân Tống mà nói, thế cũng là thắng rồi, cho nên phấn khích lắm, càng đánh càng hăng, càng đánh càng có thêm tự tin. Tướng phòng thủ Tất Trạm bình tĩnh chỉ huy, giúp quân Tống đánh cho dậy sóng cuộn gió, quân Kim không tài nào xông lên được. Như thế có thể thấy, quân Tống có được như vậy là thông qua rèn luyện thực chiến, nếu như mới bắt đầu mà đã bị quân Kim đánh tan tác, thì bọn họ nhất định không còn năng lực chống cự nữa.
Lưu Ngạn Tông mặc dù rất cẩn thận, nhưng gã vẫn đã xem nhẹ quân Tống. Gã cho rằng quân Tống trấn giữ ở đây chắc chắn không phải quân tinh nhuệ, chỉ lưa thưa quân lính, chỉ cần xông tới là phải bỏ chạy, cho nên cũng chẳng cần dè dặt gì, trực tiếp xông thẳng tới luôn. Nào ai ngờ rằng, quân Tống lại ngoan cường đến vậy, trong lòng cảm thấy hối hận lắm.
Lúc này y mới thực sự được chiêm ngưỡng sự lợi hại của vũ khí quân Tống. Hơn nữa nếu tiếp tục cố tấn công bờ bên kia, địa hình chật hẹp, căn bản là không thích hợp cho quân kị xung phong, thế nên tiếp tục tấn công, thì dù có giành thắng lợi, cũng là một trận thắng thảm hại.
Tuy nhiên, 5000 binh mã quân Kim lại bị 6000 quân Tống đánh lui, thì cũng chẳng còn mặt mũi nào mà quay về gặp Hoàn Nhan Tông Vọng nữa.
Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, bờ bên kia chợt có một đội kị binh xông tới, đội quân này vô cùng dũng mãnh, tay vung dao quắm, tựa như một trận gió xoáy, xông thẳng tới trận địa quân Tống.
Do đã là đêm khuya, nên cũng không nhìn rõ đối phương là ai, nhưng Lưu Ngạn Tông nghe tiếng chém giết, rõ ràng là tiếng Nữ Chân, biết là quân cứu viện đã tới, nên không cần biết là do ai phái tới, lập tức chỉnh đốn binh lính, phát động một cuộc tấn công chí mạng.
Quân Tống ở bờ bên kia thấy sau lưng mình chợt xuất hiện một đội quân khác, lập tức hoảng loạn, không biết phải đánh như thế nào.
Thấy hai cánh quân Kim hợp thành vòng vây, cứ như thể gió bão muốn cuốn phăng quân Tống, chợt từ phía đông có một đội kị binh xông tới, dẫn đầu chính là đệ ruột của Nhạc Phi, Nhạc Phiên.
Thì ra là Hoàn Nhan Tông Vọng thầm nghĩ, trận đầu tiên này, bất luận thế nào cũng không được có bất kì sơ xuất gì, để đề phòng tình huống bất ngờ, nên đã âm thầm cử 2000 kị binh Nữ Chân chạy vòng ra đằng sau sang bên kia bờ sông, chờ thời cơ hành động, ai ngờ là đã phát huy tác dụng.
Còn Nhạc Phi sau khi biết quân địch đang tấn công Tây Thủy Kiều, đã lập tức hiểu rõ dụng ý của quân địch, nên vội vàng cử Nhạc Phiên đi cứu viện, nhưng cũng phải nói rằng, quân Tống không thể chạy nhanh bằng kị binh quân Kim, hơn nữa quân Kim chủ động tấn công, quân Tống bị động phòng ngự, nên mọi việc luôn chậm hơn một nhịp, chứ nếu sớm hơn một bước, thì tình hình có thể sẽ hoàn toàn khác.
Đây có thể nói là một trận giao chiến trực diện thực sự của hai bên.
Mấy đội quân chồng lẫn vào nhau, chém giết đến tối tắm mặt mũi.
Giao chiến trên địa hình rộng lớn chỗ bờ sông thế này, ưu thế của kị binh quân Kim đã hoàn toàn được phát huy, hơn nữa con số 2000 này là quân Nữ Chân, mỗi người được trang bị vài con chiến mã, ai nấy cũng đều như lang như hổ, dũng mãnh thiện chiến, trải qua vài cuộc giao chiến, quân Tống liên tiếp thất bại.
Chẳng còn cách nào khác, để mất địa hình có lợi, để mất căn cứ địa, quân Tống không còn là đối thủ của quân Nữ Chân nữa.
Nhạc Phiên mặc dù liều chết nghênh chiến, nhưng cuối cùng cũng không thể cứu vãn tình hình, y còn suýt bị đại tướng dưới trướng Hoàn Nhan Tông Vọng là Hoạt Lý Cải chém ngã ngựa.
Xét thấy nếu như tiếp tục đánh thì toàn quân sẽ bị tiêu diệt, Nhạc Phi đành phải lựa chọn rút lui. Nhưng làm sao có thể chạy thoát quân Kim. Hai nhánh quân Kim hợp vào làm một, đuổi rát ngay phía sau.
Đột nhiên, trên mặt sông chợt xuất hiện một đội thuyền, một rừng tên dày đặc, từ trên trời lao xuống, bắn về phía quân Kim.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Ánh lửa bắn ra bốn phía, khói đặc cuồn cuộn, sương khói bao phủ lấy quân Kim.
Quân Kim thấy ở đây còn có mai phục, lại vào ban đêm, nên không dám tùy tiện đuổi theo nữa. Thực ra chỉ cần tránh xa bờ sông, tiếp tục truy đuổi, thì đội thuyền kia cũng chẳng thể làm gì được.
Nhạc Phiên dưới sự yểm hộ của màn sương khói này mới dẫn được đám tàn quân chạy thoát.
Đội thuyền kia thấy Nhạc Phi đã rút, cũng không dám lưu lại lâu, liền nhanh chóng quay về.
Cùng với việc Tây Thủy Kiều thất thủ, sông Biện ở vòng ngoài cũng đã rơi vào tay quân Kim. Trận đầu của Hoàn Nhan Tông Vọng mặc dù tổn thất nhiều hơn tưởng tượng, nhưng mục đích chiến lược của y thì đã đạt được, đó là tiêu diệt quân Tống trấn giữ sông Biện.
Doanh trại quân Tống.
Mặc dù Nhạc Phiên chưa quay về, nhưng tin tức Kim Thủy Kiều thất thủ đã truyền tới.
Gần như cùng lúc đó, thám báo báo tin, nói có hai nhánh quân Kim đang hướng tới sông Kim Thủy và hướng tây bắc.
Nhạc Phi cau mày nói:
- Bộ Soái, quân địch muốn tránh phòng tuyến trên bộ của ta, trực tiếp công thành từ sông Kim Thủy và sông Biện.
Lý Kỳ nói: - Có khả năng đó, chỉ tiếc là --- Hắn nói tới đây, liền không nói gì nữa, hắn thực ra muốn nói rằng, khi Tống Huy Tông rời đi, đã mang theo một lượng lớn tàu thuyền và thủy thủ, còn số lượng thuyền của phủ Khai Phong lại quá ít, hơn nữa hắn cũng không thể ngờ là Hoàn Nhan Tông Vọng lại tấn công theo đường thủy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT