Đến khi Lý Kỳ tiễn Lý Thanh Chiếu rồi trở lại Bạch phủ, thì đã gần canh bốn rồi, nhưng hắn vẫn hoạt bát gấp trăm lần, người gặp việc vui thì tinh thần sảng khoái nha! Đương nhiên, nếu làm không tốt thì hỷ sự này sẽ thành tang sự.
Lý Kỳ gật đầu, thuận miệng nói: - Hồng Nô các nàng ngủ chưa?
Hắn vừa dứt lời, chợt nghe hai cô gái đồng thời hô: - Đại ca (phu quân).
Còn chưa đợi Lý Kỳ phản ứng, chỉ thấy một bóng người bay nhanh vào trong ngực hắn. Hắn lập tức ôm chặt vào lòng, mềm giọng an ủi nói: - Yên tâm, không sao, tất cả rất nhanh sẽ qua đi thôi.
Quý Hồng Nô lại gắt gao ôm chặt lấy Lý Kỳ, làm sao cũng không chịu buông ra. Hóa ra nàng thấy Lý Kỳ trắng đêm vẫn chưa về thì sợ Lý Kỳ bỏ rơi nàng, vì vậy luôn chờ ở trước cửa, nếu không đợi được Lý Kỳ, nàng làm sao ngủ được chứ.
Trong lòng Lý Kỳ vô cùng hiểu, thời điểm này không nghi ngờ gì là thời điểm khảo nghiệm tình cảm tốt nhất. Vô số sự thật đã chứng minh, con người vĩnh viễn coi trọng mạng sống của mình nhất, một khi gặp khó khăn, tuyệt đại đa số người đều chọn bản thân chạy trốn. Tuy Quý Hồng Nô rất tin tưởng Lý Kỳ, nhưng lúc này nàng cũng không nhịn được phải nghĩ nhiều, đây là thường tình của con người, có điều, nàng may mắn bởi vì nàng không chọn lầm người.
Hai người ôm nhau hồi lâu, Lý Kỳ ôm Quý Hồng Nô, ánh mắt lại áy náy nhìn Da Luật Cốt Dục, đây là điểm bất đắc dĩ của một chồng nhiều vợ. Hắn chỉ có một đôi tay, nhưng hắn vẫn vươn một bàn tay vẫy vẫy Da Luật Cốt Dục.
Nhưng hình như hắn đánh giá thấp tâm trí của Da Luật Cốt Dục, nàng chỉ cười lắc đầu, hoàn toàn không qua đó.
Lúc này, Quý Hồng Nô cũng đã bình tĩnh lại, chợt thấy trên lưng thiếu một bàn tay, nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng rời khỏi Lý Kỳ, gương mặt xấu hổ đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Da Luật Cốt Dục, càng không dám nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ và Da Luật Cốt Dục nhìn nhau, hai người đồng thời cười ha hả, xấu hổ đến mức Quý Hồng Nô hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Lý Kỳ một tay nắm Quý Hồng Nô, một tay nắm Da Luật Cốt Dục đi vào trong phòng. Trong lòng lại thầm thấy may mắn, may mà Phong Nghi Nô không ở đây, bằng không, một đôi tay không dùng đủ nha!
Đi vào trong phòng, Lý kỳ đóng cửa lạ, thuận tay vỗ một cái vào mông Quý Hồng Nô, nói là vỗ thì chi bằng nói là vuốt ve, ừm, cảm giác vẫn hoàn mỹ như vậy.
- Ai u!
Quý Hồng Nô kinh hô một tiếng, quay đầu ủy khuất nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ cười nói: - Sao thế? Muội không phục sao? Không ngờ lại không tin đại ca, có phải nên hầu hạ bằng gia pháp không?
- Muộimuội không có.
Quý Hồng Nô cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, giọng nói nhỏ như mũi kêu.
Da Luật Cốt Dục bỡn cợt cười nói: - Hồng Nô muội muội, muội thật sự không giỏi nói dối mà, thiệt thòi cho muội ở bên cạnh đại ca lâu như vậy.
- Cốt Dục nói không sai hửm? Muội đang nói móc mắng ta à! Hai mắt Lý Kỳ trừng Da Luật Cốt Dục, giơ tay phải lên, cười tủm tỉm nói: - Cốt Dục, dám vu tội cho phu quân ta. Có phải muội cũng muốn thử Hóa đồn miên chưởng của ta không?
Da Luật Cốt Dục vội nhanh chóng tránh sang một bên, tư thế kia quả thật là Thiết dũng trận nha!
Chết tiệt, quên mất nữ nhân này là một cao thủ, may mà không vỗ một cái, bằng không chỉ e sẽ bị ném qua một bên. Trong lòng Lý Kỳ còn sợ hãi nha, ho nhẹ một tiếng, nói: - Niệm tình muội vi phạm lần đầu, lần này tạm tha cho muội.
Nói xong, Lý Kỳ ngồi xuống, Quý Hồng Nô vội vàng rót một chén trà cho Lý Kỳ.
Lý Kỳ uống một hớp nước trà, liếc nhìn hai nữ nhân. Thật ra hắn cũng không trách sự đa tâm của Quý Hồng Nô, ngược lại trong lòng thấy áy náy, bởi vì hắn luôn không bày tỏ suy nghĩ trong lòng của hắn trước mặt các nàng, thế nên đã làm các nàng lo lắng sợ hãi. Hắn làm như vậy hoàn toàn là vì phòng ngừa Bạch phu nhân, nghiêm mặt nói: - Có lẽ mấy ngày trước, trước mặt các muội, huynh lại thể hiện cảm xúc tiêu cực. Ở đây ta muốn xin lỗi các muội, bởi vì nhiều nguyên nhân nên ta không thể không làm như vậy. Nhưng bây giờ, tình huống đã thay đổi rồi, trận này chúng ta phải thắng, các muội cũng không cần lo lắng sợ hãi nữa.
- Thật sao?
Quý Hồng Nô trợn to hai mắt, kinh ngạc nói.
Lý Kỳ gật đầu, khẳng định nói: - Ừ, các muội ở lại đây chính là lòng tin lớn nhất mà ta có thể biểu hiện ra.
Da Luật Cốt Dục nói:
- Phu quân, bọn muội đều tin tưởng huynh, cho dù là thua, bọn muội cũng phải ở bên huynh.
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chúng ta sẽ không thua, những ngày an nhàn của chúng ta còn rất dài. Cốt Dục, lần này ta không chỉ muốn đánh thắng, ta còn muốn giúp muội báo thù. Còn nhớ lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng tặng muội cho ta chính là vì chiến tranh giữa hai nước, mai phục phục thù. Muội cũng vì vậy mà ra sức che giấu suy nghĩ báo thù của mình, những chuyện này ta đều biết, chẳng qua ta làm làm như không biết thôi, bởi vì lúc đó ta không có bất kỳ tư cách gì nói ra câu này. Bây giờ thì ta có, trên mảnh đất này chỉ có thể tồn tại một quốc gia thôi, chính là Đại Tống chúng ta.
Trong mắt Da Luật Cốt Dục tỏa ra ánh hào quang hưng phấn, kích động không nói nên lời. Lý Kỳ nói không sai, huyết hải thâm thù kia từ lâu đã ăn sâu vào xương tủy của nàng, tuy Lý Kỳ quan tâm nàng đầy đủ, nhưng mãi mãi vẫn không đủ, nếu không thể báo thù, tâm kết của nàng trước sau cũng khó cởi bỏ được.
Quý Hồng Nô nói: - Đại ca, một khi đã như vậy, thì vì sao huynh không nói cho nhóm nghĩa mẫu, có lẽ bọn họ sẽ không đi rồi.
Lý Kỳ nắm tay Quý Hồng Nô, ôm nàng đặt nàng ngồi lên đùi mình, nói: - Hồng Nô, rất nhiều việc muội không hiểu đâu, nhưng có những việc, biết rõ sẽ khiến bản thân thêm khó chịu. Muội yên tâm làm một tiểu nữ nhân của muội là được rồi, những việc còn lại đều giao cho đại ca xử lý.
- Ừm, muội nghe theo đại ca. Quý Hồng Nô ngoan ngoãn gật đầu.
Da Luật Cốt Dục trước kia cũng là người trong hoàng thất, cũng không xa lạ gì chuyện lục đục đấu đá nhau, trong lòng cũng thoáng hiểu rõ một chút. Nhưng nàng hoàn toàn không cảm thấy Lý Kỳ là một tiểu nhân hèn hạ, ngược lại, nàng rất bội phục tài trí của Lý Kỳ.
Lý Kỳ lại nói với Da Luật Cốt Dục: - Cốt Dục, ta định sắp xếp muội đến Cấm quân, đảm nhiệm Chỉ huy sứ Thị Vệ Bộ, phụ trách giúp bọn Nhạc Phi bố phòng Kinh sư.
Da Luật Cốt Dục ngẩn ra, mừng rỡ như điên, ngoài miệng lại nói: - Việcviệc này thích hợp sao? Muội là người Liêu, hơn nữa còn là một nữ tử.
Lý Kỳ cười nói: - Ta nói thích hợp là thích hợp. Bây giờ không giống với lúc trước, ta cũng không cần phải ẩn nhẫn nữa, hiện nay ai dám đối nghịch với ta, ta tuyệt đối sẽ khiến y ăn mấy cân Ngốc kê tán và mười mấy cái đầu heo nái.
Người này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
Hai nữ nhân lạnh toát cả người.
Nhưng Lý kỳ lại cảm thấy rất thích. Thật ra hắn vẫn luôn mong chờ sự xuất hiện của người kia, để hắn lập uy. Có điều, hắn cũng biết, hiện giờ không ai dám nhổ lông trên đầu hổ nữa rồi, lại nghiêm túc nói: - Bây giờ ở Kinh sư, chỉ có muội hiểu rõ quân Kim nhất, cho nên, hiện tại ta rất cần sự giúp đỡ của muội. Đương nhiên, ta không nỡ để muội xông trận giết địch, muội cũng đừng tính đến chuyện này.
Quả nhiên, Da Luật Cốt Dục nghe được rất thất vọng, thử hỏi có gì sảng khoái hơn là chính tay mình báo thù chứ, nhưng nàng biết rất khó thay đổi chủ ý của Lý Kỳ, bất cứ ai cũng rất khó, gật đầu nói: - Ừm, muội biết rồi.
Quý Hồng Nô buồn bực nói: - Đại ca, thật xin lỗi, ta.không giúp được gì cho huynh, còn khiến huynh lo lắng.
Bốp!
Lý Kỳ lại nhẹ nhàng vỗ xuống mông nàng, thật sự là bóp mềm thật nha, nói: - Đồ ngốc, muội đã giúp đại ca rất nhiều rồi, hiện nay Thất nương không ở đây, toàn bộ gia đình đều phải dựa vào muội lo liệu. Mỗi ngày đại ca ra ngoài hay về nhà, mỗi nụ cười, câu hỏi thăm của muội đã vượt qua tất cả rồi. Nếu không có muội, đại ca tuyệt đối không có lòng tin đánh thắng trận này.
Nói nói về lời ngon tiếng ngọt thì thử hỏi trong thiên hạ ai là đối thủ của Lý Kỳ. Chỉ một câu đơn giản đã khiến Quý Hồng Nô cảm động khóc như mưa, nhẹ nhàng tựa đầu vào giữa cổ Lý Kỳ, nhỏ giọng nói: - Đại ca, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ chăm sóc tốt cái nhà này.
Lý Kỳ nhẹ nhàng ôm nàng, bỗng nhiên nói: - Đúng rồi, bạn học Tiểu Phong đâu rồi?
Tiểu Phong?
Hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, biết Lý Kỳ đang nói tới Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô nói:
- Phong tỷ tỷ ở chỗ của Sư Sư tỷ tỷ đó.
Lý Sư Sư? Lý Kỳ nhấc chân mày, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT