Bốn chữ này thật không đơn giản đâu! Tuy rằng hậu thế có nhiều người mở miệng ra là nói nào là không yêu giang sơn, yêu mỹ nhân. Câu này nói ra thật đầy khí phách, khiến người khác tự nhiên phải kính nể. Tất cả đều là bốc phét, giả như có một chỗ cho ngươi làm hoàng đế, lại chẳng nhảy cỡn lên ngồi vào đấy, làm hoàng đế rồi, có mỹ nhân nào là không có, mà cho dù trước mắt không có, thì mười năm sau, hẳn là sẽ có thiếu nữ trưởng thành.
Nhưng, câu này trong hoàn cảnh hiện nay, lại là một cách nói vô cùng chân thực.
Ai cũng biết, vương triều nhà Tống đã vô cùng nguy ngập, không phải hoàng đế thì ngươi có thể trốn chạy mà chẳng hề kiêng kỵ, cũng chẳng cần phải e dè điều gì, sẽ chẳng có ai trách cứ gì ngươi. Nhưng nếu ngươi làm hoàng đế rồi, muốn chạy, e là khó, bởi vì khắp thiên hạ người ta đều đang nhìn vào ngươi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không tháo chạy, thì khác nào chờ chết, quân Kim mới có khoảng một tháng, mà đã đánh đến song Hoàng Hà, phải biết, đó mới chỉ là phân nửa chủ lực của quân Kim, phía tây còn có một cánh đại quân, hơn nữa mục tiêu cũng là thẳng tiến đến Đông Kinh. Nếu mà hai lộ đại quân hợp lại làm một, thì có đến thần thánh cũng chẳng ngăn được.
- Nếu có thể không phải làm hoàng đế, ta đương nhiên sẽ không muốn làm.
Triệu Hoàn dường như chẳng chút do dự khi nói ra những suy nghĩ của mình. Đột nhiên, ông ta ngước mặt nhìn về phía Lý Kỳ, nói:
- Nghe ngươi nói, dường như có cách ngăn cản phụ hoàng truyền ngôi cho ta?
Lý Kỳ gật gật đầu.
Lý Hoàn đứng bật dậy, giận dữ nói:
- Vậy sao vừa nãy ngươi không nói?
Lý Kỳ giải thích:
- Bởi vì thần không biết ý tứ Điện hạ thế nào, nếu thần mở miệng ngăn cản, điện hạ sẽ trách tội thần, thần chẳng phải sẽ phụ lòng Điện hạ sao. Hiện nay thiên hạ đại loạn, lỡ miệng một câu cũng có thể mang đến họa sát thân.
Triệu Hoàn bị Lý Kỳ làm cho sốt ruột đến độ nhảy dựng lên, nói:
- Ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần, ta có chết cũng sẽ không làm hoàng đế đâu, ai muốn làm thì đi mà làm.
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Không đến nỗi như vậy, thần chỉ muốn nói là Điện hạ đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để kế vị, nhưng không có nghĩa là mất ngôi vị Thái tử.
Triệu Hoàn nghe xong, vậy là tốt rồi, vội hỏi:
- Nếu đã như vậy, ngươi còn do dự gì nữa, mau nói ta nghe.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Điện hạ, ngài thực sự muốn bỏ qua cơ hội này sao? Có cần bình tĩnh suy xét kỹ lưỡng hơn không?
Triệu Hoàn hít sâu một hơi, nói một cách hết sức nghiêm túc:
- Ta đang rất bình tĩnh nói với ngươi, ta bây giờ thực sự không muốn làm hoàng đế.
- Điện hạ, đây là quyết định của ngài đó nhé, hạ quan không hề khuyên bảo gì ngài. Đến lúc đó, ngài không được trách cứ gì hạ quan đâu đấy.
Triệu Hoàn như sắp phát điên rồi, nước mắt lại ứa ra, nhưng lần này là do bị Lý Kỳ chọc tức chảy nước mắt, nói:
- Ngươi mau nói đi!
Lý Kỳ thở dài nói:
- Nếu điện hạ nhất định như vậy, vậy thì chỉ còn cách tìm một người khác thay thế thôi.
Vừa nói, đầu hắn vừa hơi cúi về phía trước, Triệu Hoàn lần này phản ứng sao nhạy bén thế, lập tức thò đầu ra, tí chút nữa khiến cho Lý Kỳ phải bật cười.
Lý Kỳ nói thì thầm vào bên tai Triệu Hoàn một hồi.
Triệu Hoàn càng nghe, sắc mặt âm u dần dần chuyển thành sáng sủa, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm hoi. Đến khi Lý Kỳ nói xong, y luôn miệng nói:
- Tốt, tốt, tốt, nói hay lắm, ta tin là phụ hoàng lúc đó sẽ đồng ý, haha, Lý Kỳ, ngươi không hổ danh là cẩm nang hộ thân của bổn vương.
Nói tới đây, y đột nhiên lại buồn rầu, nói:
- Nhưng biết chọn ai thế vào đó bây giờ?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Việc này thần thực sự lực bất tòng tâm rồi.
Triệu Hoàn lại trở nên trầm ngâm, nói:
- Nhị đệ ta mất sớm, tứ đệ cũng vậy, ngũ đệ, lục đệ tuy còn, nhưng tuổi hãy còn nhỏ, hơn nữa ít có đóng góp, trong triều cũng vẫn chỉ là hạng vô danh, nếu tiến cử hai người bọn họ, e là khó mà khiến kẻ dưới tuân phục. Đến lúc đó, Thái sư bọn họ nhất định sẽ vẫn ép ta ngồi lên ngai vàng thôi.
Nói rồi, y lại thở dài, nói:
- Giá mà tam đệ ở đây thì hay biết mấy.
Lý Kỳ bất giác nháy mắt, nói:
- Tam vương tử với điện hạ có nhiều mâu thuẫn, việc này…việc này không phù hợp lắm đâu.
Triệu Hoàn phẩy tay nói:
- Ôi dào, huynh đệ với nhau, làm gì có thù sâu oán nặng. Khi xưa tam đệ đi xa tận vùng Tây Thùy, ân oán gì cũng đã tan thành mây khói. Thêm nữa, bây giờ y cũng chẳng ở đây, nói ra cũng chẳng ích gì.
Hừm! Nếu không phải vì quân Kim đánh tới, ngươi liệu có nói vậy không? Lý Kỳ chẳng tin là như vậy.
Đúng vào lúc này, trước cửa đột nhiên vọng đến tiếng gõ cửa dồn dập.
Triệu Hoàn sợ run bắn người, y sợ Tống Huy Tông phái người đến tuyên chỉ truyền ngôi, nếu đạo thánh chỉ này giáng xuống, thì làm gì cũng đã muộn, y mới vội hỏi:
- Có việc gì?
Bên ngoài có người nói:
- Điện hạ, Tam vương tử vừa mới hồi kinh.
- Cái gì?
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!
Cả ba người trong phòng đều đứng ngây người, ngươi nhìn ta, ta nhìn hắn, hắn nhìn ngươi, ai ai mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Người bên ngoài thấy bên trong bỗng nhiên không có động tĩnh gì, đi cũng không được, ở cũng không xong, đành gọi nhỏ:
- Điện hạ, điện hạ!
Triệu Hoàn hơi giật mình, nói:
- Ờ, Tam đệ ta bây giờ ở đâu?
Người kia nói:
- Nghe nói khi tam vương tử về tới Ngự Nhai, thì đột nhiên ngã ngựa ngất đi, hiện nay vẫn đang được ngự y chữa trị ở Đức Hòa Cung.
- Ngất xỉu ư? Có việc gì vậy?
- Việc này tiêu nhân cũng không rõ, nghe người trong cung nói, tam vương tử ngất đi do quá mệt mỏi.
- Ngươi lui trước đi.
- Vâng.
Triệu hoàn chau mày, nói với Lý Kỳ:
- Lý Kỳ, tam đệ ta sao đột nhiên lại đến đây?
- Điện hạ, tam vương tử sao đột nhiên lại đến đây?
Cả hai người gần như đồng thanh, rồi lại nhìn nhau một cái. Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Việc này thần cũng không biết, sao điện hạ không đi xem thế nào.
Triệu Hoàn gật gật đầu nói:
- Đúng, ta đi ngay đây.
- Chà.., việc này, thần ở đây không tiện lắm, xin phép được về trước.
- Thôi, mấy ngày này ngươi đừng có về. Ngươi đi rồi ta lại đứng ngồi không yên. Đi, đi, đi. Ta đã không ngại, ngươi còn ngại cái gì.
- Nhưng điện hạ, thần không muốn đi… Điện hạ, ngài đừng lôi thần nữa… Ơ, Cảnh chiên sự, lại được cả ngươi nữa, cậy đông người bắt nạt ít à. Mã Kiều, Mã Kiều, chết tiệt, quên mất tên khốn kiếp này vẫn ở ngoài cung.
Triệu Hoàn mặc cho Lý Kỳ kêu la, lôi hắn đi thẳng ra ngoài cửa.
…
Triệu Giai bị giáng đi Phượng Tường, vương tử bị giáng chức thì khác với những người thường, nếu không được sự đồng ý của hoàng thượng, ngươi mà dám rời khỏi Phụng Tường, thì đúng là tự rước lấy họa sát thân. Vậy mà, Triệu Giai lại trở về đúng vào lúc này, thật khiến người khác không thể nào hiểu nổi. Hiện nay, ai ai cũng muốn chạy đi, ngươi thì ngược lại, còn chạy về chịu chết.
Triệu Hoàn bụng đầy hồ nghi, bước nhanh tới Đức Hòa Cung, chẳng đợi tôi tớ trước cổng thông báo, thậm chí chưa thi lễ, y đã rảo bước đi vào trong.
Hiện nay, tin tức đại thần khuyên Tống Huy Tông thoái vị đã lan truyền khắp trong cung. Ai cũng biết vị khách trước mặt đây có thể một khắc sau sẽ là hoàng đế, do vậy, chẳng ai dám bước tới ngăn cản.
Đến trước cửa, Triệu Hoàn đột nhiên giơ tay lên, Lý Kỳ lập tức dừng lại, lẳng lặng nghe được tiếng người nói bên trong”
- Phụ hoàng, nhi thần nghe nói quân Kim đánh xuống phía Nam, trong lòng thương nhớ phụ hoàng, đại ca, còn cả sự an nguy của Huyên Huyên, nên mới liều chết hồi kinh. Nhi thần có tội, xin phụ hoàng trừng phạt.
Người nói đúng là Triệu Giai.
Lại nghe Tống Huy Tông nói:
- Giai nhi, mau đứng lên đi. Trẫm biết con hiếu thuận, mau nằm lên giường đi, đừng để cảm lạnh. Ngự y đã nói, con ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, mau nghỉ ngoi đi.
Triệu Hoàn nghe xong, trong lòng hơi có chút rung động, không ngờ tam đệ lúc này còn nhớ đến đại ca ta, còn ta thì chỉ khi nguy nan mới nhớ tới y. Nghĩ đến đây, y thấy mặt mình có chút nóng lên.
Lại nghe tiếng Triệu Giai nói:
- Phụ hoàng, xin hay nghe nhi thần nói mấy câu đã. Trong những ngày ở Phượng Tường, cứ mỗi lần nghĩ tới những tổn hại đã gây ra cho phụ hoàng và đại ca, nhi thần lại thấy vô cùng hối hận. Kính xin phụ hoàng chấp thuận để nhi thần làm tiên phong nghênh chiến giặc Kim. Nhi thần nếu được chết trận sa trường, cũng coi như đã báo đáp được công ơn dưỡng dục của phục hoàng, cũng như ân tình của đại ca.
Triệu Hoàn nghe vậy vô cùng hổ thẹn, nhưng cũng hết sức cảm động.
Tống Huy Tông nói:
- Giai nhi, tâm ý của con, phụ hoàng lẽ nào không biết, chỉ có điều…chỉ có điều phụ hoàng đã quyết định truyền ngôi cho đại ca con.
Triệu Hoàn nghe xong run rẩy toàn thân, hoảng hốt nhìn Lý Kỳ, coi như xong, Phụ hoàng đã quyết định rồi, biết làm thế nào bây giờ!
Lý Kỳ khẽ gật đầu, ra hiệu y đừng vội vàng.
- Ơ, Phụ hoàng, người….
- Ôi, việc này một lời khó nói hết, nếu ngươi muốn, thì có thể cùng trẫm đi Giang Nam.
- Việc này… phụ hoàng, người muốn đi Giang Nam ư?
- Đúng thế! Phụ hoàng không muốn đặt mình vào trong ngọn lửa chiến tranh.
- Nhưng còn đại ca thì sao?
- Việc này…
Bên trong lại rơi vào cảnh im lặng.
Một lúc sau, lại nghe thấy tiếng Triệu Giai nói:
- Phụ hoàng, nếu người muốn đi, nhi thần cũng chẳng biết nói gì, nhưng nhi thần muốn ở lại trợ giúp đại ca. Khi xưa, khi nhi thần phạm phải sai lầm lớn như vậy, đại ca đã không tính đến hiềm khích cũ, vẫn tha thứ chon hi thần, dù có phải chết, nhi thần cũng không hối hận.
Triệu Hoàn tuy bị Triệu Giai cảm động đến ngẩn ngơ, nhưng hơn cả vẫn là sợ hãi. Một mình ngươi sao có thể ngăn cản quân Kim. Huynh đệ chúng ta phen này cùng ôm nhau mà chết thôi. Y vội vàng đẩy cửa bước vào.
- Hoàn nhi!
- Đại ca?
Chỉ thấy bên trong mình Tống Huy Tông ngồi trên ghế, còn Triệu Giai đứng bên cạnh.
Lý Kỳ nhìn Triệu Giai, chỉ thấy y mặc một bộ nội y bằng tơ lụa trắng, gương mặt trắng trẻo, da thịt mịn màng trước kia, nay đã đen đi một chút, thô ráp một chút, nhưng phong thái thì lại uy nghi hơn, gương mặt cượng nghị, lông mày lưỡi mác hai bên mở rộng, phượng nhãn sinh uy, chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, tiều tụy trông thấy, nhưng lại càng hiện rõ khí phách nam nhi.
Vẫn đẹp trai đến độ nghiêng ngả, thậm chí còn hơn cả ngày xưa.
Dù sao cũng là dòng giống Triệu gia, sinh ra như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Lý Kỳ trong lòng nảy sinh đố kỵ, mới được làm Đông Kinh đệ nhất đẹp trai chẳng bao lâu, hôm nay lại phải thoái vị nhường cho người đẹp hơn rồi.
Tống Huy Tông sững sờ chốc lát, rồi lập tức phản ứng lại ngay, trầm giọng nói:
- Hoàn nhi, con sao lại trở nên không còn biết giữ lễ nghĩa như vậy?
Ngụ ý chính là trách Triệu Hoàn không gõ cửa đã xông vào.
Triệu Hoàn giờ đây đâu còn để ý nhiều đến thế. Ông đã định đẩy tôi lên đoạn đầu đài, ông đã thấy tên tử tù nào còn giữ lễ nghĩa không. Y vội nói:
- Phụ hoàng…
Tống Huy Tông chỉ liếc qua sắc mặt y, là biết y định nói điều gì, giơ tay ngắt lời y, nói:
- Được rồi, có những việc tốt nhất đừng nói nữa, ý trẫm đã quyết, con ở lại cùng Giai nhi đi, phụ hoàng còn có việc, phải đi trước đây.
Nói xong ông ta nhấc chân mau chóng đi ra ngoài.
Triệu Giai còn ngây ra một lúc, mới hành lễ nói:
- Nhi thần cung tiễn phụ hoàng.
Ông thì bận việc gì, rõ ràng là vội vàng chuẩn bị hành lý trốn chạy mà. Triệu Giai còn định nói nữa, nhưng Tống Huy Tông chẳng cho y cơ hội này, phút chốc, ông ta đã bước tới cửa, đột nhiên nói nhỏ với Lý Kỳ:
- Ngươi hãy khuyên giải nó.
Hừ! Nhiệm vụ này mới thực là khó đây. Ta mới chỉ nghe có người khuyên hoàng đế thoái vị, nhưng chưa từng nghe chuyện khuyên ai đó làm hoàng đế. Phim cổ trang cũng chưa từng diễn như vậy. Ta đâu có kinh nghiệm đâu! Đợi đến khi Lý Kỳ kịp phản ứng, Tống Huy Tông đã đi khuất rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT