Nếu như hệ thống kinh tế của một quốc gia hoàn toàn dựa vào một đám phần tử chống đỡ, thì nhất định là một kiểu tiêu dùng bất thường, đối với tuyệt đại đa số người mà nói là một hiện tượng cực kỳ không công bằng, bởi vì vật giá luôn vượt xa năng lực tiêu dùng của bọn họ. Tình huống này sẽ chỉ thúc đẩy một kiểu hệ thống kinh tế bất thường, sớm muộn gì cũng phải sụp đổ, bởi vì đại đa số người tiêu dùng đều chịu không nổi. Chỉ cần có một trật tự hoàn thiện mới có thể khiến cho cả hệ thống kinh tế phục vụ cho từng người, đối với mỗi một người tiêu dùng đều công bằng, công chính, như vậy mới có thể hình thành một vòng tuần hoàn tốt đẹp, trường thịnh bất suy.

Cho nên mục đích thực sự mà Lý Kỳ xướng liêm chống tham không phải là nhằm vào những tham quan kia, mà là để xây dựng kinh tế của cả Đại Tống.

Những thương nhân này đều là những kẻ lõi đời, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa mấy câu này của Lý Kỳ, liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thành. Sự dao động về mặt làm ăn này bọn họ vẫn có thể chấp nhận được. Nếu có thể có được hoàn cảnh công bằng, thì bọn họ vẫn đồng ý trả chút giá này.

Hai bên vừa nói chuyện vừa giao lưu ngắn ngủi, những thương nhân bọn họ đã lâu rồi không gặp Lý Kỳ, nếu không phải thời gian có hạn, bọn họ hận không thể đàm luận ba ngày ba đêm với Lý Kỳ.

Lúc này, một đám người từ ngoài cửa tiến vào, chính là đám người Thái Kinh, Cao Cầu.

Bọn họ dường như đã xua tan sự lo lắng do Nhật báo Chuối Tiêu mang đến, trên đường đi tới trò chuyện vui vẻ, nhẹ nhàng thích ý.

Mọi người vội vàng tiến lên thi lễ.

Thái Kinh là người đỡ đầu nha, nhìn thấy học sinh của mình trưởng thành khỏe mạnh, tâm tình cực tốt, vội cho bọn họ miễn lễ, lại gọi Lý Kỳ qua, cười ha ha nói: - Lý Kỳ, lần này ngươi vất vả rồi.

Lý Kỳ cười nói: - Thái sư không cần khách khí, đây là việc tại hạ nên làm, dù sao thì Học viện Thái sư có phát tiền công cho tại hạ mà.

Thái Kinh cười ha ha, không nói nữa, nhưng lại đưa ánh mắt cảm kích sang Lý Kỳ, lão ta biết, chút tiền công của Học viện Thái sư đối với giá trị của bản thân Lý Kỳ mà nói, hoàn toàn có thể xem như không đáng kể.

Cao Cầu bỗng nhiên sa sầm mặt nói: - Lý Kỳ, hôm nay ta đến không thể tay không quay về đâu. Tuy ngươi làm Phó hội trưởng của Liên minh đá cầu, nhưng ngươi ngày càng ít hỏi đến chuyện của Liên minh đá cầu, đều do đích thân ta xử lý. Hôm nay cho dù thế nào, ngươi cũng phải tìm một nhân tài giúp ta xử lý chuyện của Liên minh đá cầu.

Cầu ca chính là Cầu ca, đi cửa sau mà cũng tự nhiên như vậy, khâm phục, khâm phục. Lý Kỳ cười nói: - Thái úy, ngài đây chẳng phải là làm khó ta sao. Ta chỉ là một người làm công, Thái sư mới là người cầm lái chân chính, việc này ngài phải tìm Thái sư nha!

Thái Kinh liếc xéo, nói: - Ngươi đừng nói giống như bản thân mình rất ủy khuất vậy, lẽ nào chút việc nhỏ này mà ngươi cũng không làm chủ được?

Lý Kỳ cười ha ha, thấy Cao Cầu lại trừng sang, vội vàng nói: - Xin Thái úy yên tâm, ngài là người quyên góp lớn nhất của Học viện Thái sư, đương nhiên sẽ cho ngài một số ưu đãi rồi. Nhân tài đều đã ở đây, còn phải cần có Bá Nhạc phát hiện ra, việc này còn phải xem ánh mắt của Thái úy nữa.

Cao Cầu cau mày nói: - Lẽ nào ngươi không hiểu bọn họ?

Lý Kỳ cười nói: - Vấn đề này nếu Thái úy hỏi ta, thì đã hỏi sai người rồi. Bọn họ cũng coi như là học sinh của ta, mỗi một người trong mắt của ta đều là nhân tài bậc nhất, nhưng việc ai thích hợp với Liên minh đá cầu nhất, thì phải xem Thái úy có tuệ nhãn để nhìn minh châu hay không.

Thái Kinh ha ha nói: - Đúng vậy! Như vậy mới thú vị chứ.

Lý Kỳ bỗng nhỏ giọng nói: - Thái sư, Hoàng thượng không phải nói muốn tới sao?

Thái Kinh giống như chợt nhớ tới cái gì đó, nói: - Suýt chút quên mất, Hoàng thượng đã tới, bây giờ đang ở trong văn phòng của ta, người bảo ngươi qua đó một chuyến.

- Ừm, bây giờ tại hạ sẽ qua đó. Lý Kỳ gật đầu, vươn tay nói: - Các vị, mời nhập tọa trước, đại hội sắp bắt đầu rồi, lát nữa sẽ có người phát tư liệu của những học sinh tham gia đại hội lần này cho các vị.

- Vẫn là ngài suy nghĩ chu đáo.

Cả đám người dưới sự chỉ dẫn của Lý Kỳ ngồi xuống hàng ghế gần đài nhất, những tân khách còn lại đều nhập tọa. Chỉ thấy từng học sinh một cầm từng xấp tư liệu dày cộp tiến đến phát tư liệu của từng học sinh cho các vị tân khách.

Những tư liệu này đối với những tân khách đến đây mà nói là vô cùng quan trọng, bởi vì đối với bọn họ mà nói thì đây là một vụ mua bán, hơn nữa còn vô cùng quan trọng. Nếu có thể chọn được một nhân tài, thì có thể giúp cho việc làm ăn của bọn họ càng được nâng cao. Cho nên, bọn họ đều vô cùng coi trọng, tư liệu vừa đến tay thì đã xem rất chăm chú.

Còn Lý Kỳ lại chạy đến văn phòng Viện trưởng.

Sau khi thủ vệ trước cửa vào thông báo, Lý Kỳ tiến vào văn phòng Viện trưởng. Chỉ thấy Tống Huy Tông ngồi ở chỗ của Thái Kinh, xem nhật ký công việc hằng ngày của Thái Kinh, mà bên cạnh ông ta là Lương Sư Thành vạn năm không đổi đang đứng đó.

- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.

- Miễn lễ đi.

Tống Huy Tông buông nhật ký trong tay xuống, quay đầu nói với Lương Sư Thành: - Lương ái khanh, ngươi ra trước xem chút đi, có Lý Kỳ ở đây với trẫm là được rồi.

Lương Sư Thành hơi sững sờ, sau đó gật đầu nói: - Tuân lệnh.

Sau khi Lương Sư Thành đi ra, Tống Huy Tông đột nhiên trừng mắt nhìn Lý Kỳ, nói: - Da trâu trong bụng cá là chuyện gì thế hả?

Toát mồ hôi! Hóa ta ông ta khởi binh vấn tội nha! Sớm biết thì nên trốn đi rồi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Xin Hoàng thượng bớt giận, vi thần chỉ là nhất thời hưng phấn, viết ra mảnh da trâu đó, mục đích chủ yếu là tuyên bố thắng lợi của chúng ta. Ngoài ra còn có thể hù dọa bọn họ. Nhưng mà, không phải vi thần khoác lác, vi thần đã bố trí kế hoạch lần này rất chu đáo, không có kẽ hở.

- Không có kẽ hở? Tống Huy Tông cả giận nói: - Thiên hạ nào có thứ gì không có kẽ hở chứ. Ngươi có nghĩ tới nếu chẳng may vì thế mà bị lộ, hậu quả sẽ thế nào không.

- Bị lộ thì thần lại chống đỡ, không liên quan gì tới người cả. Lý Kỳ nhỏ giọng lầm bầm.

Tống Huy Tông trừng hai mắt, nói: - Ngươi nói cái gì?

Nha! Lỡ miệng rồi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vi thần nói là, đều do vi thần suy nghĩ không chu toàn.

Tống Huy Tông tức giận hừ một tiếng, nói: - Lúc trước sao trẫm lại đồng ý hợp tác với ngươi chứ. Ôi, trẫm nói lại với ngươi lần nữa, việc này dừng ở đây, đừng sinh ra chuyện gì nữa, bằng không, không cần bọn họ ra tay, trần sẽ là người đầu tiên xử ngươi.

- Xin Hoàng thượng yên tâm, vi thần đã tiêu hủy toàn bộ chứng cớ rồi.

- Vậy thì còn được.

Lý Kỳ vội vàng chuyển đề tài nói: - Đúng rồi, Hoàng thượng, lát nữa ngài có muốn lên phát biểu không?

Tống Huy Tông có chút do dự, nói:

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play