Trong lòng lại nghĩ, bắt đầu vui đùa cái gì chứ? Diễn như vậy đã muốn lấy nửa cái mạng ta rồi, còn diễn kịch nhiều tập sao? Nha đầu ngươi đây là có ý định mưu sát đấy!
- Hả? Đầu ngươi có phải là bị vỡ rồi không? Sao lại không có hứng thú với tiền thế? Nếu ngươi bằng lòng giúp, tiền đều để một mình ngươi kiếm!
Lý Kỳ tức giận nói:
- Đầu ngươi mới bị vỡ ấy. Ai nói ta không có hứng thú với tiền? Ta chỉ là đối … với ngươi không có hứng mà thôi. Còn nữa, ngươi nhìn ta giống kẻ thiếu số tiền này sao? Được rồi, các ngươi về đi, ta phải về thay tã cho con trai ta rồi.
- Thay tã? Ây da, Lý Kỳ, ngươi ôm chí lớn như vậy cơ đấy!
Cao Nha Nội cúi đầu xuống dậm chân, vô cùng đau đớn nói.
Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:
- Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời.
Vẻ mặt Cao Nha Nội méo xệch, ngồi xuống ghế một bộ dáng duy ngã độc tôn, nói:
- Ngươi muốn ta đi, ta lại cứ không đi đấy.
- Thật không đi sao?
- Không đi! Ngươi làm gì được ta? Bạch bá bá vừa rồi muốn ta ở lại ăn tối.
- Được thôi, ta đi.
Lý Kỳ liền cất bước đi ra ngoài.
- Đại ca, xin dừng bước.
Hồng Thiên Cửu liền bước lên trước ngăn Lý Kỳ lại, cười nói:
- Đại ca, ca không thể đi, đây có lẽ là tội kháng chỉ đấy!
- Kháng chỉ?
Lý Kỳ liếc mắt về phía y nói:
- Lời này tiểu tử ngươi đừng có nói linh tinh.
Cao Nha Nội bỗng như chợt nhớ ra điều gì đó, bật cười ha hả, giơ tay lên nói:
- Tiểu Cửu, ngươi để hắn đi đi, bổn Nha Nội xem hắn dám đi không.
- Ca ca, đây chính là ca nói chứ?
- Tránh ra, tránh ra.
Hồng Thiên Cửu liền bước sang một bên.
Mẹ kiếp! Kháng chỉ? Chuyện này bố mày thử xem sao? Lý Kỳ mỉm cười nói:
- Vậy ta xin lỗi không tiếp được, các ngươi thong thả nói chuyện nhé.
Nói xong, hắn liền cất bước đi ra ngoài.
Hồng Thiên Cửu nhìn theo Lý Kỳ, nói nhỏ với Cao Nha Nội:
- Ca ca, hắn đi thật rồi.
Cao Nha Nội khẽ cười, khoát tay nói:
- Tiểu Cửu, ngươi còn không hiểu Lý Kỳ sao? Hắn đây là đang cố ý dọa chúng ta đấy. Đây đều là thủ đoạn làm ăn, ta đếm đến ba, hắn sẽ quay lại. Khụ khụ khụ một…. Ừ, khụ khụ … hai ….
Không chờ Cao Nha Nội nói xong, Hồng Thiên Cửu liền nói:
- Ca ca, ca còn đếm gì nữa, đại ca đã đi mất rồi.
- Cái …. Cái gì?
Cao Nha Nội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một khoảng trống không. Lý Kỳ sớm đã không biết đi đâu rồi, trừng mắt lên nhìn, liền đứng dậy, vung vạt áo nói:
- Đuổi theo!
……
……..
Lát sau, Lý Kỳ lại bị mấy tên khốn này đuổi theo, nhẹ nhàng đặt trên ghế.
Cao Nha Nội ghé sát mặt nói:
- Lý Kỳ, đây không phải là chuyện nhỏ. Hôm nay ta là phụng khẩu dụ của Hoàng thượng tới.
Lý Kỳ đưa tay lên đẩy y ra, nói:
- Có chuyện gì thì nói đi, đừng có sán lại gần như vậy. Khẩu dụ gì?
Cao Nha Nội liền nói:
- Đây có lẽ là Hoàng thượng đích thân nói với ta. Người nói một hồi diễn lần này chưa đã, muốn chúng ta diễn thêm mấy hồi nữa. Tốt nhất có thể diễn từ hồi đầu tiên tới hồi cuối cùng.
Lý Kỳ hồ nghi nói:
- Ngươi gặp Hoàng thượng khi nào?
Cao Nha Nội nói:
- Chuyện này ta dám nói linh tinh sao? Hôm qua ta và phụ thân vào cung đá cầu với Hoàng thượng. Hoàng thượng đích thân nói với ta. Khi đó Thái bá bá, Lý thúc thúc cũng đều ở đó. Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi họ!
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Ngươi đừng có lừa ta, chắc chắn là ngươi muốn làm náo động, trăm phương nghìn kế để chụp mũ Hoàng thượng.
- Ách …. Đây là trước tiên ta đề cập tới trước, nhưng đám người Hoàng thượng bọn họ đều thích, muốn ta tới tìm ngươi trước, còn nói tới khi đó nhất định cổ động. Lý Kỳ, đây là một cơ hội tốt!
Cao Nha Nội tiếp tục dụ dỗ.
Lý Kỳ hiểu cái thằng này dở hơi thì dở hơi, nhưng cũng không dám nói đùa về chuyện này. Hơn nữa, với người như Tống Huy Tông chuyện gì cũng có thể nghĩ ra được. Tuy nhiên trong lòng hắn cũng không muốn, liền nói:
- Vậy các ngươi diễn là được, tìm ta làm gì?
- Chúng ta diễn được thì đã sớm diễn rồi.
Cao Nha Nội nói thầm một câu, nói tiếp:
- Chuyện này đối với ngươi cũng không thành, chúng ta không biết làm thế nào nữa!
Sài Thông gật đầu nói:
- Đúng vậy, nếu không có sự sắp xếp của ngươi, chúng ta không thể diễn được.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Sài Thông, nha đầu ngươi còn chưa bị hắn ta dọa à!
Sài Thông khẽ ho khan một tiếng, nói:
- Hắn ta có khẩu dụ của Hoàng thượng. Ta cũng chỉ có thể cố mà làm thôi.
Mẹ kiếp! Rõ ràng chính là ngươi muốn ra thể hiện mà còn nói uyển chuyển như vậy, thật vô sỉ. Lý Kỳ thầm chửi thằng nhãi này bỉ ổi.
Cao Nha Nội bĩu môi nói:
- Không có Lý Kỳ không được. Không có ngươi cũng không ảnh hưởng gì tới đại cuộc.
- Ngươi nói thế là có ý gì?
Sài Thông tức giận nói.
Lý đại ca này còn chưa đồng ý, các ngươi đã gây với nhau rồi. Hồng Thiên Cửu liền chuyển đề tài nói:
- Lý đại ca, đại ca giúp chúng ta đi. Hơn nữa, nếu đại ca không nhận lời, Mã Kiều chắc chắn cũng không hỗ trợ.
Chuyện này quả là khó rồi. Nếu lần này ta không đồng ý với họ, nói không chừng Hoàng thượng thật sự sẽ đích thân tới tìm ta. Như vậy cũng không phải là lừa dối. Mặt khác, đây có lẽ đã hình thành một trào lưu rồi. Thôi, thôi, coi như là tạo phúc cho những kẻ rỗi việc đó của Đại Tống ta vậy. Dù sao, ta cũng đã mang chức vị đạo diễn rồi. Kịch bản lại không phải ta viết, chỉ đạo võ thuật có Mã Kiều. Còn về phần diễn như thế nào, không phải chuyện của ta. Dù sao đây cũng không phải là ta tổ chức, mắng cũng là mắng bọn họ.
Lý Kỳ cân nhắc một hồi, đang chuẩn bị đồng ý, bỗng bên ngoài có một người chạy vào.
Không phải ai khác, chính là Mã Kiều!
Cao Nha Nội thấy Mã Kiều, liền thấy phấn khởi, vội bước lên phía trước nói:
- Mã Kiều, ngươi đến thật đúng lúc. Ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi đây.
Mã Kiều không thèm để ý đến y, bước nhanh tới trước mặt Lý Kỳ, đi thẳng vào vấn đề:
- Bộ soái, lần này dù người nói thế nào cũng phải giúp ta đấy nha!
Lý Kỳ không hiểu thế nào liền nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Mã Kiều nổi trận lôi đình nói:
- Cũng không biết là kẻ nào đã truyền chiêu thức của ta dạy Cao Nha Nội ra ngoài. Hai hôm nay ở những nơi múa hát giải trí, thậm chí còn có thanh lâu, không ngừng cho người tới tìm ta. Nói cái gì cũng muốn ta tới dạy bọn họ chiêu thức võ công. Càng đáng ghét hơn là họ còn mang tới tặng ta hai ba thiếu nữ, nói là thù lao. Đây không phải là đang làm nhục ta sao? May mà khi đó sư muội của ta cũng ở đó, nếu không có sư muội ta ngăn lại, khi đó ta không biết phải đi đâu mới rửa hết tội, thật đúng là làm ta tức chết mất. Nếu để ta biết là kẻ nào gieo tiếng đó, ta sẽ không tha cho hắn ta.
Người hiểu Mã Kiều đều biết lần này Mã Kiều đã thực sự nổi giận rồi. Trước mặt Lỗ Mỹ Mỹ, ngươi lại đưa nữ nhân tới tặng y. Chuyện này thật đúng là không phải là người to gan lớn mật bình thường có thể làm ra được. Lý Kỳ đều có chút khâm phục người nghĩ ra điều này.
- Ca ca, ngươi đứng xa như vậy làm gì?
Hồng Thiên Cửu bống nhìn thấy Cao Nha Nội thoáng cái từ bên cạnh Mã Kiều đã chạy ra tới cửa rồi.
Mã Kiều nghiêng đầu sang, khóe mắt lộ rõ sự dữ tợn, nói:
- Nha Nội, chuyện này không phải là ngươi làm chứ?
Chuyện này sợ là hết đường sống rồi! Mặc dù Cao Nha Nội lỗ mãng, nhưng sự lỗ mãng của y hơn được Mã Kiều sao? Ha hả nói:
- Mã Kiều, ngươi đây là có ý gì? Ta và ngươi cũng xem như là đã từng vào sống ra chết rồi. Ta vẫn luôn xem ngươi là huynh đệ, sao lại làm ra chuyện này chứ? Không phải ta làm, tuyệt đối không phải ta làm.
Mã Kiều gật đầu, cũng không muốn nói gì nhiều, lại nhìn sang Lý Kỳ nói:
- Bộ soái, ban đầu ta chỉ là vì giúp Bộ soái mới nhận lời. Ta mới không ngờ lại xảy ra chuyện này. Bây giờ người phải giúp ta đấy.
Lý Kỳ đúng là sợ sẽ tiếp tục như vậy, ngộ nhớ thằng nhãi này nổi điên, lúc đó ai mà ngăn nổi, liền nói:
- Ngươi yên tâm đi, lát nữa ta sẽ cử người đi dặn dò họ.
Mã Kiều lại nói:
- Vậy …. Vậy sư muội của ta bên đó thì sao?
Đây mới là điều y quan tâm nhất. Kỳ thực, Lỗ Mỹ Mỹ căn bản không hề giận y, chỉ là y quá quan tâm tới Lỗ Mỹ Mỹ, cho nên mới cảm thấy có chút không yên tâm.
Ta đây là ông chủ, hay là bảo mẫu! Lý Kỳ thở dài nói:
- Biết rồi, ta sẽ đi giải thích giúp ngươi.
Nói xong, hắn chỉ tay về phía Cao Nha Nội nói:
- Đúng lúc Nha Nội y có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Mã Kiều thấy Lý Kỳ nhận lời, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhìn Cao Nha Nội nói:
- Chuyện gì?
- À …. Ừ …. Đúng đúng đúng, không có chuyện gì lớn, chính là muốn tìm ngươi uống rượu.
Cao Nha Nội xoa tay ha hả nói.
Lý Kỳ ừ một tiếng, kinh ngạc nhìn Cao Nha Nội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT