Đàn xong, Quý Hồng Nô mở mắt, thấy Lý Kỳ chính đang kinh ngạc nhìn mình, trong mắt đầy vẻ mừng rỡ. Nhất thời hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: - Lý đại ca, tiểu muội đàn thế nào? 

Lý Kỳ nao nao, lập tức vỗ tay khen: - Rất hay, rất hay. 

Quý Hồng Nô cười ngượng ngùng. 

- Tuy nhiên, bài vừa rồi khá đơn giản, bài tiếp theo khó khăn hơn. Cô phải tập trung nghe mới được. 

Lý Kỳ suy nghĩ một lúc, theo thói quen ho khan vài tiếng, hát:

- Những năm cuối Đông Hán chia ba nước. Lửa cháy liên tục nhiều ngày không dứt. Nhi nữ tình trường chẳng thể cố chấp. Có ai đó lại đến nấu rượu. Kẻ lừa người bịp chính là Tam Quốc. Nói không rõ ràng về sai và đúng. Khiến cho hàng ngàn năm sau vẫn cảm thấy rối bời. Mọi thứ rồi lại bắt lại từ đầu.WooKhụ, khụ, khụ (Bài Tào Tháo của Lâm Tuấn Kiệt)

"Mẹ nó chứ, lâu rồi không hát, đến đoạn cao trào lại không lên giọng được." 

Lý Kỳ ho tới đỏ bừng khuôn mặt. Thấy vẻ buồn cười của Quý Hồng Nô, liền ngượng ngùng nói: - ÁchBởi vì ta muốn kiểm tra trình độ đánh đàn của cô, cho nên mới chỉ hát một đoạn. 

- Lý đại ca, lời ca này là do huynh sáng tác à? Quý Hồng Nô hiếu kỳ hỏi. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy phong cách hát này.

- Đúng vậy. 

Lý Kỳ rất vô sỉ, gật đầu nói: - Cô đã nhớ hết chưa? 

Quý Hồng Nô lắc đầu đáp: - Chưa nhớ hết. 

- Tốt, ta lại hát lại lần nữa. 

Vì để cho Quý Hồng Nô ghi nhớ, Lý Kỳ đã hát năm sáu lần. Khi hắn chuẩn bị hát lần thứ bảy, thì tiếng đàn bỗng vang lên. Lý Kỳ lập tức hát theo giai điệu của tiếng đàn.

- Tốt lắm. 

Lý Kỳ vừa hát xong, lập tức khen. Trong lòng cực kỳ hưng phấn. Cô nàng này quả thực là một thiên tài âm nhạc. Dừng một chút, lại nói: - Như vậy đi, ta đưa tiền cho cô trước, cô dùng xong thì chúng ta lại bàn khế ước. 

- Cảm ơn Lý đại ca, cảm ơn. 

Quý Hồng Nô không ngờ lại vượt qua kiểm tra dễ dàng như vậy, sững sờ một hồi lâu mới kịp phản ứng. Hai mắt đỏ lên, gật đầu cảm kích. 

Đi ra hậu viện, Lý Kỳ lấy ba xâu tiền từ quầy hàng đưa cho Quý Hồng Nô. Sau đó lại phân phó Trần A Nam đi cùng nàng trở về.

Dù tiểu tử Trần A Nam này không có hứng thú với nấu nướng, nhưng rất cơ linh, lá gan cũng lớn. Một khi được giao phó làm việc, đều khiến Lý Kỳ rất yên tâm. 

Đợi Tần phu nhân tới cửa hàng, Lý Kỳ liền kể chuyện Quý Hồng Nô cho nàng và Ngô Phúc Vinh nghe. Kể cả chuyện Quý Hồng Nô muốn tới Túy Tiên Cư làm ca kỹ. 

Đối với đề nghị này của Lý Kỳ, hai người kia chẳng có lý do gì để từ chối, nên đều gật đầu. 

Tuy nhiên, hôm nay chuyện Quý Hồng Nô không phải là chuyện khiến Lý Kỳ hưng phấn nhất. Mà là một chuyện khác. 

Đó là tháng sau Thái phủ thái sư chuẩn bị tổ chức một yến tiệc gạch cua.

Tin tức này thoáng cái đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Cơ hồ người người đều thảo luận lần yến tiệc này. 

Thực ra trong Thái phủ thái sư, đầu bếp đâu chỉ có trăm người. Hơn nữa người nào người nấy đều có trù nghệ phi phàm. Tùy tiện chọn một người đi ra ngoài cũng có thể một mình đảm đương một phía. Nhưng Thái Kinh nổi tiếng là người phàm ăn của Bắc Tống, chắc chắn sẽ không thỏa mãn với tình trạng như bây giờ. Ông ta còn muốn ăn những thứ ngon hơn. Cho nên mới mời tất cả các đầu bếp của những quán ăn lớn tham gia yến tiệc gạch cua. Hy vọng có thể nếm càng nhiều mỹ vị. 

Mà xưa nay Thái Kinh thích ăn bánh bao gạch cua. Cho nên yến tiệc mới có tên là gạch cua. 

Yến tiệc gạch cua, tên như ý nghĩa, dùng gạch cua là nguyên liệu chính.

Hơn nữa, yến tiệc gạch cua lần này dùng hình thức thi đấu tranh tài. Mỗi một đầu bếp được mời tới, phải trình lên một món gạch cua ngon. Mà giám khảo là bản thân Thái Kinh và một số bằng hữu cũng có tâm hồn ăn uống như ông ta. 

Người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng là một nghìn xâu. Hơn nữa quán ăn mà người chiến thắng đang làm việc, còn có cơ hội tổ chức bữa tiệc mừng tròn tuổi của cháu nội Thái Kinh. 

Thái Kinh là ai vậy, tiệc mừng tròn tuổi của cháu ông ta đều mời những vị quan tam phẩm trở lên. Nguồn lợi lớn trong đó, không cần nói cũng biết. 

Thái phủ thái sư mời tổng cộng hai mươi đầu bếp của hai mươi quán ăn lớn. Mà Túy Tiên Cư tất nhiên cũng ở trong đó. Hơn nữa người phát thiếp mời cho Túy Tiên Cư chính đại quản gia của Thái phủ thái sư. Vị quản gia kia còn nói, là đích thân Thái thái sư mời Lý Kỳ tham gia. 

Nghe ngữ khí của y, căn bản không phải là mời, mà là bắt buộc phải tới. 

Điều này chứng tỏ danh khí của Lý Kỳ hiện tại đã lớn cỡ nào. Ngay cả Thái Kinh cũng phải mời cho bằng được. 

Làm một thương nhân, Lý Kỳ sao có thể cự tuyệt cơ hội tuyệt vời này. Lúc vị quản gia kia rời đi, hắn còn tặng cho y hai bầu Tuyệt Thế Vô Song. 

Sau khi tiễn vị đại quản gia của Thái phủ, ba người đứng đầu của Túy Tiên Cư là Ngô Phúc Vinh, Tần phu nhân, và Lý Kỳ liền đi tới phòng nghỉ ở hậu viện, thương lượng nên ứng đối với buổi yến tiệc gạch cua này như thế nào.

Đối với yến tiệc gạch cua, Lý Kỳ cũng không dám coi thường. Nhưng hắn không có nhiều thông tin về đầu bếp của các quán khác lắm. Bởi vậy mới khiên tốn thỉnh giáo Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, chú xem lần này kình địch của chúng ta là những ai? 

Ngô Phúc Vinh vuốt chòm râu, suy nghĩ một lúc mới đáp: - Theo lão hủ thấy, đứng đầu vẫn là Phan Lâu. Tiếp theo là Phỉ Thúy Hiên. Nghe nói, lần này Thái viên ngoại sẽ tự thân xuất mã. Xem ra y rất quyết tâm. Các quán khác như Phan Lâu, Dương Lâu cũng không thể khinh thường. 

Lý Kỳ gật đầu: - Như vậy xem ra, đối thủ lớn nhất của chúng ta chính là Phan Lâu và Phỉ Thúy Hiên. Như vậy cũng tốt. Nếu lần này có thể một phát đánh bại cả hai nhà, danh khí của Túy Tiên Cư chúng ta nhất định sẽ lên tới đỉnh. Điều đó còn quan trọng hơn cả món tiền thưởng.

Ngô Phúc Vinh gật đầu: - Tuy nhiên, ta nghĩ Thái viên ngoại cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này đánh bại Phan Lâu. 

- Đúng vậy. 

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ngô đại thúc, chú có biết vì sao từ lúc Túy Tiên Cư của chúng ta khai trương cho tới hiện tại, Phỉ Thúy Hiên không có chút động tác nào không? 

Tần phu nhân đột nhiên nói: - Chẳng phải Phỉ Thúy Hiên cũng đưa ra thẻ hội viên và lẩu Phỉ Thúy đó sao? 

Lý Kỳ cười nói:

- Phu nhân, điều đấy chỉ chứng minh y có tài buôn bán. Chứ không phải cố ý gây sự với chúng ta. 

- Thì ra là thế. Tần phu nhân gật đầu, không nhiều lời nữa. Về việc buôn bán, nàng chỉ là người mới học việc mà thôi. 

Ngô Phúc Vinh cau mày nói: - Ý của cậu là mọi chuyện đều là do Phan Lâu? - Không sai. Trước mắt, Phỉ Thúy Hiên vẫn là mối họa lớn trong lòng Phan Lâu. Cũng chỉ có Phỉ Thúy Hiên là có thể uy hiếp địa vị của Phan Lâu. Cho nên Phan Lâu rất hy vọng nhìn thấy Phỉ Thúy Hiên đấu với chúng ta. Như vậy, y có thể là ngư ông đắc lợi. Mà Thái Mẫn Đức khẳng định cũng biết điểm này. Cho nên y chậm chạp không động thủ. Cháu nghĩ, nếu không nắm chắc tuyệt đối, trước mắt Thái Mẫn Đức sẽ không có bất kỳ động tác nào đối phó với chúng ta. Hơn nữa, yến tiệc gạch cua càng khiến cho y không thể phân tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play