Diệp Tử Vân từ trong không gian giới đeo trên ngón tay lấy ra hai quyển trục Minh văn.
Các cường giả thường dùng phương thức ghi một vài chiêu thức Minh văn vào trong quyển trục, đợi đến khi chiến đấu thì trực tiếp thúc giục quyển trục Minh văn là có thể thi triển ra chiến kỹ cường đại, so với việc trực tiếp thi triển thì nhanh hơn rất nhiều.
Bất quá quyển trục Minh văn phi thường đắt đỏ, chỉ là quyển trục trống không cũng đã mấy trăm yêu linh tệ, một quyển trục Minh văn cấp Thanh Đồng cũng đã bán được hơn một nghìn yêu linh tệ, cấp Bạch Ngân khả năng phải hơn vạn yêu linh tệ, còn về cấp Hoàng Kim thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Thứ này không phải người bình thường có thể dùng được, nó dị thường trân quý đấy!
- "Đây là hai quyển trục Minh văn, đều là Phong tuyết Minh văn"
Ngón tay xanh nhạt của Diệp Tử Vân chậm rãi mở một quyển trục cấp Thanh Đồng rồi nói:
- "Hai Minh văn này hình như do lúc khắc họa xảy ra chút vấn đề, không có cách nào để sử dụng được, mà ta cũng không tìm ra chỗ xảy ra vấn đề đó."
Nhiếp Ly nhìn lướt qua hai cái quyển trục Minh văn, hắn liếc cái đã thấy vấn đề của hai cái Minh văn này.
Kiếp trước hắn ở bên trong Thời Không Yêu Linh Chi Thư tu luyện rất lâu, vì vậy rất hiểu rõ các loại Minh văn đã đạt đến cực hạn đỉnh phong, tất cả thuộc tính, tất cả chủng loại Minh văn hắn đều rõ ràng như lòng bàn tay vậy. Sửa chữa hai cái Thanh Đồng Minh văn mà thôi, điều này chẳng có tính thách thức gì cả.
- "Cho dù giáo thụ bình thường sẽ không nhìn ra vấn đề của hai cái Thanh Đồng Minh văn này, nhưng dùng gia thế của ngươi có thể đi tìm phụ thân ngươi giải đáp giúp mà."
Nhiếp Ly nhìn về phía Diệp Tử Vân nói.
Nghe vậy, đôi mắt màu tím nhạt của Diệp Tử Vân hiện lên một tia ảm đạm.
Nhiếp Ly thấy thế đã hiểu, từ nhỏ Diệp Tử Vân đã không có mẫu thân, phụ thân nàng lại là Thành Chủ một ngày có trăm công nghìn việc, gia gia của nàng thì là Yêu linh sư truyền kỳ muốn dẫn theo bộ hạ thăm dò sơn mạch Thánh Tổ để bài trừ nguy cơ tiềm tàng cho Quang Huy Chi Thành, tất nhiên sẽ không có người nào có thể giúp Diệp Tử Vân giải đáp rồi.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Ly vô cùng thương tiếc Diệp Tử Vân, nói:
- "Sau này, nếu có vấn đề gì thì cứ đến thời gian này mỗi ngày có thể tới đây tìm ta."
Nói xong, ánh mắt Nhiếp Ly nhìn lên hai quyển trục Thanh Đồng Minh văn, chỉ vào một quyển trục Minh văn nói:
- "Cái thanh đồng Minh văn này là Minh văn 'Phong Tuyết Như Đao' hệ Phong Tuyết, kết cấu khắc họa trên minh văn không có vấn đề gì, nhưng nó là một quyển trục chất lượng thấp kém."
- "Quyển trục chất lượng thấp kém?"
Diệp Tử Vân kinh ngạc.
- "Đúng vậy, thủ đoạn làm giả của người này cực kỳ cao minh, nhãn lực không tinh chuẩn bị lừa mua nó cũng là điều dễ hiểu."
Nhiếp Ly cười cười nói:
- "Minh văn 'Phong Tuyết Như Đao' sử dụng máu của Phong Tuyết Linh Trùng trưởng thành để viết, mà bình thường máu Phong Tuyết Linh Trùng trưởng thành là màu xám bạc chứ không phải màu đỏ bạc diễm lệ như trên quyển trục này. Đây chắc là dùng máu Phong Tuyết Linh Trùng ấu trùng để viết, vì Phong Tuyết Linh Trùng ấu trùng không đủ cường đại dẫn đến minh văn 'Phong Tuyết Như Đao' này không thể thúc giục."
Máu Phong Tuyết Linh Trùng trưởng thành là màu xám bạc, còn khi nhỏ là màu đỏ bạc, Diệp Tử Vân tuyệt đối không nghĩ tới vấn đề rõ ràng là ở chỗ này. Nàng đã cầm quyển trục này thỉnh giáo rất nhiều giáo thụ trong học viện, thậm chí đến cả Phó Viện trưởng, nhưng mà không một ai tìm ra vấn đề, bởi vì quyển trục Minh văn Thanh Đồng này là hoàn toàn nguyên vẹn đấy!
Nghi hoặc này đã giấu trong nội tâm Diệp Tử Vân rất lâu rồi, đến tận hôm nay nghi hoặc này mới được cởi bỏ.
Nguyên lai do góc độ suy nghĩ của nàng vẫn một mực sai, phương diện khắc họa Minh văn này không có bất kỳ sai sót gì cả, vậy mà nàng muốn tìm ra sai sót từ đó hiển nhiên là điều không thể nào!
Vấn đề như vậy, Nhiếp Ly liếc cái đã nhìn ra, như vậy phải cần học thức tới trình độ nào chứ? Đến cả những giáo thụ kia cùng Phó viện trưởng đều không thể so sánh mặt học thức với Nhiếp Ly hay sao?
Diệp Tử Vân sinh ra kính nể thật sâu với Nhiếp Ly, nàng liền buông xuống phòng bị của bản thân, một người có học thức uyên bác như thế chắc hẳn nhân phẩm không quá tệ a?
- "Vậy còn cái Minh văn Thanh Đồng này?"
Diệp Tử Vân chỉ vào Minh văn Thanh Đồng còn lại, nàng dùng tay chỉ còn ánh mắt thì xoay động đánh giá thoáng qua Nhiếp Ly. Nhiếp Ly dáng người so với nàng thì cao hơn một chút thôi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, nhìn tương đối đẹp trai.
Trước kia nàng cảm giác phi thường thấp với Nhiếp Ly, nhưng thẳng đến hôm nay, Diệp Tử Vân đã bắt đầu hiểu rõ một chút về hắn, trong nội tâm sinh ra kính nể thật sâu.
- "Minh văn này là 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' hệ phong tuyết, Lẫm Phong Sậu Tuyết' vốn là Minh văn cấp Bạch ngân, thế nhưng do thời đại hắc ám lưu lại Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' không hề trọn vẹn, sau này hậu nhân sửa chữa bổ sung đầy đủ cho nó nhưng mà lại khiến nó hạ thấp một tầng liền, biến thành Minh văn Thanh Đồng."
Nhiếp Ly nói:
Diệp Tử Vân nghi hoặc, nàng không nghĩ tới, rõ ràng còn có một đoạn lịch sử như vậy, đoạn lịch sử này ghi chép ở trên bộ sách nào nhỉ, sao nàng chưa từng gặp?
Lại nghe thấy Nhiếp Ly tiếp tục nói:
- "Ngoại trừ giáng cấp xuống Minh văn Thanh đồng, hơn nữa bởi vì do kết cấu của Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' sau khi được vá thì xuất hiện thêm một vài vấn đề, thường xuyên trong quá trình sử dụng sẽ xuất hiện các loại vấn đề dẫn đến không cách nào sử dụng. Cần cải biến thoáng qua kết cấu của Minh văn này."
- "Cải biến kết cấu, cải biến như thế nào?"
Trong mắt Diệp tử Vân tràn đầy nghi hoặc, đến cả gia gia của nàng cũng không dám tự tiện cải biến một cái Minh văn, bởi vì Minh văn lưu truyền từ thời Thượng Cổ đều là trạng thái hoàn mỹ, gia gia của nàng mặc dù là Yêu Linh Sư truyền kỳ có thể tự sáng tạo ra Minh văn nhưng cũng rất khó sửa đổi Minh văn.
- "Có bút không?"
Nhiếp Ly nhìn về phía Diệp Tử Vân hỏi.
Tay phải Diệp Tử Vân khẽ động, lấy ra một bút ngân giác, bút này dùng sừng nhọn của Giác Dương chế thành.
Nhiếp Ly tiếp nhận bút, đầu ngón tay trong lúc vô tình đụng phải lòng bàn tay Diệp Tử Vân, da thịt trắng nõn kia khiến nội tâm hắn rung động.
Diệp Tử Vân lập tức rụt tay lại, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt đề phòng nhìn Nhiếp Ly, nàng còn tưởng rằng hắn cố ý sàm sỡ nàng nhưng mà nàng lại thấy Nhiếp Ly đang nghiêm trang cầm bút, khuôn mặt hiện ra thần sắc ngưng trọng rất nghiêm túc.
Có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều, nhưng cái chạm vừa rồi cũng đủ khiến trong lòng thiếu nữ dâng lên một tia cảm giác khác thường.
Nhiếp Ly đơn giản phác họa vài nét bút lên tờ giấy trắng, một cái Minh văn so với 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' thì càng thêm hoàn chỉnh hiện lên trên giấy, mỗi một tia tỷ lệ đường cong đều không sai chút nào, giống như là in lại vậy.
Minh văn phức tạp như vậy mà Nhiếp Ly chỉ tiện tay phác thảo vài nét bút đã xong, năng lực kinh người như này nàng chứng kiến đã quá đủ rồi @@. Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' sau khi được cải biến thì phức tạp hơn nhiều lắm, làm cho Diệp Tử Vân xem đã có chút không hiểu rồi.
- "Đây là Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' nguyên vẹn rồi.
Nhiếp Ly nhìn về phía Diệp Tử Vân nói:
- "Thuộc cấp Bạch ngân."
Ánh mắt Diệp Tử Vân rơi lên trên Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết', đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, trình độ phức tạp của Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' sau khi cải biến phải phức tạp hơn gấp rưỡi lúc trước, nhưng cuối cùng hiệu quả cụ thể như nào hiện giờ nàng không có cách nào nghiệm chứng, trừ phi có người làm cái Minh văn 'Lẫm Phong Sậu Tuyết' này thành quyển trục.
Nàng căn bản chưa từng gặp qua hình thái Minh văn như này!
- "Minh văn này từ ba mươi sáu đạo Minh văn trụ cột cấu thành."
Nhiếp Ly nói:
- "Như vậy mới là một loại kết cấu ổn định, trạng thái không trọn vẹn lúc trước không phải là ổn định của nó!"
Diệp Tử Vân mang theo một tia nghi hoặc chỉ 'Ân' một tiếng, cũng không có hỏi tiếp, mà thu Minh văn Nhiếp Ly vẽ lại, chuẩn bị để người ta làm thành quyển trục thử thí nghiệm một phen xem đến cùng có phải như lời Nhiếp Ly nói hay không, đây là một đạo Minh văn cấp Bạch ngân.
Diệp Tử Vân lại thỉnh giáo một ít vấn đề về Phong Tuyết Minh văn cùng với công pháp tu luyện, Nhiếp Ly trả lời trôi chảy. Được Nhiếp Ly chỉ điểm, những nghi vấn trong lòng Diệp Tử Vân được sáng tỏ thông suốt, nàng càng bội phục Nhiếp Ly hơn. Một người phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể được như Nhiếp Ly học đến trình độ ghê tởm như vậy?
- "Nhiếp Ly đồng học, cám ơn ngươi đã giải đáp, đừng quên ước định của chúng ta, ngày mai ta sẽ đến nơi này, không gặp không về."
Trước khi rời đi, Diệp Tử Vân hé miệng cười cười, như Minh Châu sinh mê, xinh đẹp thoát tục.
Nụ cười rực rỡ kia làm cho Nhiếp Ly giật mình thất thần, đến lúc nhìn lại thì Diệp Tử Vân đã phất tay ly khai, chỉ còn bóng lưng xinh đẹp yểu điệu động lòng người.
Tâm tình Nhiếp Ly trong lúc bất chợt trở nên vui sướng, kết quả lần đầu nói chuyện phiếm cùng Diệp Tử Vân khiến hắn hết sức hài lòng.
Nhiếp Ly dang chuẩn bị ly khai thì đột nhiên một thân ảnh từ bên cạnh vọt ra, mãnh liệt túm lấy cổ áo Nhiếp Ly.
- "Là ngươi."
Ánh mắt Nhiếp Ly nhìn rõ người tới, thần sắc hắn trầm xuống, người này chính là Thẩm Việt.
Thẩm Việt tay phải túm cổ áo Nhiếp Ly, hung dữ nhìn chằm chằm vào Nhiếp Ly:
- "Vừa rồi Tử Vân nói với ngươi mấy thứ gì đó?"
- "Buông tay ra, nếu không ta không khách khí đâu."
Nhiếp Ly lạnh lùng đáp lại Thẩm Việt.
- "Hừ hừ, không khách khí với ta, Nhiếp Ly, ngươi tự sướng quá đáng rồi, ngươi nghĩ mình là ai? Cho rằng biết chút ít tri thức về Minh văn liền giỏi sao? Ngươi còn kém xa lắm! Về sau cách xa Tử Vân một chút, bằng không mà nói, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"
Thẩm Việt âm trầm nói ra.
Bọn người Đỗ Trạch, Lục Phiêu ở xa xa thấy như vậy lập tức xông tới. Lúc này bên cạnh Thẩm Việt cũng có sáu bảy tùy tùng đang nhìn chằm chằm vào đám Đỗ Trạch, Lục Phiêu, song phương chiến hỏa hết sức căng thẳng.
Đồ Thư Quán chỗ xa xa, những đồng học khác thấy một màn như vậy, nhao nhao mà né tránh, lo sợ chiến hỏa lan đến người họ.
- "Chuyện gì xảy ra vậy?"
- "Nghe nói Thẩm Việt vì Diệp nữ thần mà phát sinh xung đột cùng Nhiếp Ly, sắp lao vào đánh nhau rồi."
- "Nhiếp Ly là ai, lại dám đắc tội Thẩm Việt vậy, Thẩm Việt chính là đệ tử dòng chính của Thần Thánh thế gia đấy!"
- "Nhiếp Ly điên rồi, thật sự là không biết trời cao đất rộng! Thẩm Việt sắp đạt tới Thanh đồng Nhất tinh rồi, Nhiếp Ly sao là đối thủ của hắn được."
Thẩm Việt hắn nghĩ, dùng thực lực của hắn đối phó Nhiếp Ly quá đơn giản, hắn chỉ cần dùng một phần mười lực đạo đã có thể nghiền ép Nhiếp Ly rồi!
Còn Nhiếp Ly thì khinh miệt nhìn tên Thẩm Việt cuồng vọng tự cho mình là đúng, trong mắt hắn thì Thẩm Việt chỉ là tiểu thí hài mà thôi, hắn chưa bao giờ xem Thẩm Việt là đối thủ của mình! Coi như là toàn bộ Thần Thánh thế gia cũng chỉ miễn cưỡng đủ để giúp hắn chơi đùa mà thôi, chứ tên Thẩm Việt này thì tính là cái gì?
Luận về độ mạnh yếu của lực lượng hay Linh hồn lực thì trước mắt Nhiếp Ly đều kém hơn Thẩm Việt, dù sao Nhiếp Ly vừa mới tu luyện Thiên Đạo Thần Quyết có hai ngày mà thôi. Nhưng trong mắt Nhiếp Ly thì phương thức sử dụng lực lượng cùng Linh hồn lực của Thẩm Việt chỉ như người nguyên thủy mà thôi, vô cùng thô bỉ.
Cho dù lực lượng hiện giờ của Nhiếp Ly chỉ có 38, Linh hồn lực chỉ có 32, cơ mà đùa chơi chết Thẩm Việt cũng đã dư xài rồi.
- "Ngươi cho rằng ỷ có bối cảnh Thần Thánh thế gia liền có thể ngang ngược càn rỡ hay sao? Có được Linh Hồn Hải màu lục chính là thiên tài sao? Ngươi còn kém quá xa!"
Nhiếp Ly bóp chặt nắm đấm của Thẩm Việt, lực lượng ngón giữa bóp lấy cổ tay Thẩm Việt, lực lượng xuyên thấu qua ngón giữa truyền ra ngoài, chậm rãi tách rời nắm đấm của Thẩm Việt.
Thẩm Việt giật mình phát hiện, tay Nhiếp Ly nắm chặt ở trên cổ tay của hắn, làm cho cả đầu cánh tay hắn như tê dại cả lại, bủn rủn vô lực, mặc kệ hắn dùng sức ra sao tay của hắn vẫn không tự chủ được bị chậm rãi tách ra.
Một lát sau, tay Nhiếp Ly tựa như vòng sắt khóa chặt cánh tay của hắn, một cỗ thống khổ toàn tâm can làm khuôn mặt hắn suýt nữa méo lại.
Điều này sao có thể? Hắn sao làm được? Lực lượng của ta rõ ràng cường đại hơn hắn, vì sao lại hoàn toàn không cách nào chống lại hắn?
Trong ấn tượng của Thẩm Việt, Nhiếp Ly luôn là một tên với thiên phú linh hồn nát bét, thân thể thì suy nhược, còn hắn thì là thiên tài trong lớp, là con cưng của trời có thiên phú màu lục, từ nhỏ đã ăn các loại Linh dược, tố chất thân thể so với thế hệ bình thường thì cường đại hơn nhiều.
Nhưng mà, chỉ giao phong ngắn ngủi, hắn rõ ràng không thể đánh lại Nhiếp Ly!
Nhiếp Ly đến cùng dùng cái yêu thuật gì vậy? !
Nhiếp Ly nhàn nhạt cười khẩy, tuy rằng lực lượng của hắn tạm thời còn chưa có tăng lên, nhưng mà năng lực khống chế lực lượng của Nhiếp Ly cũng không giống như con gà Thẩm Việt có thể so sánh. Nhiếp Ly dùng lực lượng ở đầu ngón tay, xuyên qua các khớp xương tay của Thẩm Việt, lập tức làm cánh tay Thẩm Việt mất đi lực lượng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT