Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

“Cố Mạc, ba tìm được một bộ quần áo chưa mặc, đặt ở cửa, con thay đi.” Tiếu Bằng Trình nói.

“Cảm ơn!” Cố Mạc đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh tìm khăn tắm vây quanh hông, sau đó đi mở cửa. Nhìn thấy Tiếu Bằng Trình cũng chưa rời đi, anh sửng sốt một phen.

“Tiếu Nhiễm?” Tiếu Bằng Trình cực kỳ muốn biết tình hình của Tiếu Nhiễm, lại cảm thấy là người trượng nhân, giờ phút này ông không nên nói thêm cái gì.

Đều nói đầu giường ầm ĩ cuối cùng làm hòa, hy vọng Cố Mạc có thể giải thích rõ ràng với Tiếu Nhiễm, khẩn trương hòa hợp.

“Uống quá nhiều rượu, ngủ thiếp đi.” Cố Mạc nhận quần áo trên tay Tiếu bằng Trình, nói cảm ơn.

“Anh rể, chị của em không bình thường như vậy, anh ngàn vạn lần đừng để lại ấn tượng xấu, hôm nay có thể là do chị ấy đi chơi với anh Ninh Hạo rất cao hứng, mới có thể uống nhiều rượu như thế.” Không biết từ lúc nào TiẾU Lạc đã xuất hiện đằng sau Tiếu Bằng Trình, đáy mắt quét lên mị hoặc.

Dáng người của Cố Mạc thật tốt.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Mạc chỉ vây khăn tắm xung quanh, liền bị những bắp thịt hùng vĩ của anh hấp dẫn. Cánh tay của anh nhất định rất có lực, nếu được anh bế theo kiểu công chúa thì chắc chắn sẽ rất đẹp. Vậy mà con ma men Tiếu Nhiễm kia lại đạp hư Cố Mạc.

Tiếu Bằng Trình nghe được Tiếu Lạc nói, lập tức nghiêm mặt, cầm vai cô, dẫn cô về phòng ngủ của mình: “Nếu con muốn làm con gái của ba thì không cần suốt ngày nói hươu nói vượn!”

“Ba, con lại trêu chọc người nổi giận sao?” Tiếu Lạc tỏ vẻ không hiểu, nháy mắt hỏi.

“Con biết rõ rành rành là Tiếu Nhiễm bị Có Mạc làm tổn thương, lại bị con nói kiểu kích thích, mới có thể chạy đi biến mất không thấy đâu. Con và Ninh Hạo vốn dĩ không quen nhau, là ba nhờ Ninh Hạo tìm Tiếu Nhiễm. Con nói như vậy là cố ý để cho Cố Mạc hiểu nhầm Tiếu Nhiễm? Không thể tưởng tượng được con còn nhỏ tuổi, vậy mà giống hệt mẹ con.” Tiếu Bằng Trình cũng không hạ giọng. dù sao Tiếu Lạc cũng là con gái của ông, bức đến cùng thì ông cũng sẽ mềm lòng.

“Chị của con biến mất? Không phải chị ấy đi đến Hoan Nhạc cốc chơi với anh Ninh Hạo sao?” Tiếu Lạc ra vẻ như hiểu lầm: “Chẳng lẽ anh Ninh Hạo tìm được chị ở Hoan Nhạc cốc?”

“Con biết, không cần lại nói bừa.” Tiếu Bằng Trình nói xong, liền đẩy mạnh Tiếu Lạc vào phòng ngủ, chặt chẽ khép cửa lại.

Cố Mạc thấy một màn như thế, lộ ra một nụ cười, đóng cửa trở về phòng.

Đặt quần áo lên tủ đầu giường, anh nằm xuống bên cạnh Tiếu Nhiễm, đặt cả người cô vào trong ngực.

“Nha đầu, đừng nóng giận, là sai lầm của anh, mười phần đều là anh sai!” Anh đặt cằm lên cổ cô, âm thanh khàn đục nhận lỗi.

Tiếu Nhiễm chỉ động một cái trong lòng anh, lại ngủ giống như lợn chết.

Cố Mạc bất đắc dĩ cắn chặt răng.

Anh không dễ gì mới tìm được cơ hội chạy đến giải thích với cô, vậy mà cô lại đáp lại bằng cách ngủ say.

Xem ra hôm nay là giải thích không rõ rồi.

Anh ôm Tiếu Nhiễm, tràn ngập cảm giác thất bại.

Mấy ngày không được ôm cô, nhìn cô, anh thực có chút nhớ nhung, thân thể ở trước trái tim, khát vọng cô.

Anh cúi đầu, nâng mặt cô lên, dùng đầu lưỡi miêu tả bờ môi của cô.

Thật là ngọt!

Nụ hôn vĩnh viễn là không đủ với anh!

Có lẽ là hai tay của anh ôm cô thật chặt, Tiếu Nhiễm bị đau làm cho tỉnh lại.

Khi cô thấy khuôn mặt của Cố Mạc gần trong gang tấc, cảm nhận được đầu lưỡi của anh tham lam quấn lấy mình, lửa giận trong lòng cô không thể kiềm chế, lập tức dùng lực cắn xuống.

Cố Mạc đau buông cô ra.

Lúc anh còn đang đau đớn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tiếu Nhiễm đã vươn chân ra, nhẫn tâm đá vào bên dưới của anh: “Cố Mạc, em không tính sẽ tha thứ cho anh! Vậy mà anh chuẩn bị đụng chạm em rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play