"Tiếu Lạc!" Tiếu Bằng Trình lạnh lùng quát muốn cô ta câm miệng lại.
"Cố tiên sinh, Tiếu Nhiễm vừa mới ôm tôi là vì muốn nôn." Ninh Hạo lo lắng giải thích cho Cố Mạc. Anh sợ sự tồn tại của mình sẽ khiến cuộc hôn nhân vốn tràn ngập nguy cơ của Tiếu Nhiễm càng thêm rắc rối."Cô ấy tuy uống nhiều rượu, nhưng không có say đến trình độ mất lý trí. Anh không cần bởi vì lời nói của người khác mà hiểu nhầm Tiếu Nhiễm."
"Không cần cậu giải thích!" Cố Mạc nói xong liền ôm Tiếu Nhiễm đi vào biệt thự.
"Anh Ninh Hạo. Anh kỳ thật không cần giải thích. Mọi người đều tin tưởng nhân phẩm của anh." Tiếu Lạc đi đến trước mặt Ninh Hạo, lấy lòng nói.
"Tin Tưởng? Cô không biết rằng tôi là người say rượu rất dễ làm loạn sao?" Ninh Hạo lạnh lùng liếc nhìn Tiếu Lạc một cái.
"Em đó là vì lo sợ chị em uống rượu say sẽ không đúng mực, làm xấu mặt thôi, điều này cũng rất khó nói a." Tiếu Lạc xấu hổ cười cười."Em chưa từng nghi ngờ anh."
"Vừa rồi.... Là người nào lắm mồm vậy?" Tiếu Nhiễm đầu choáng mắt hoa hỏi lại. Thanh âm của Tiếu Lạc thật giống tạp âm, cứ "Ong ong" bên tai cô không ngừng, phiền chết đi được.
"Cái mùi quái gì thế này?" Tiếu Nhiễm đột nhiên bịt cái mũi, vẻ mặt ghét bỏ nói, "Cố Mạc...Anh... Trên người anh thật thối nha!"
Cố Mạc lập tức ngậm miệng.
Cùng người say lý luận cứ coi như không nói gì vậy.
Rõ ràng là cô nôn đầy ra người anh, vậy mà cô dám ghét bỏ anh không thơm.
Anh dùng chân đá văng cửa toilet, đẩy Tiếu Nhiễm đến dưới vòi hoa sen bắt đầu cởi quần áo cho cô.
"Anh làm gì?" Tiếu Nhiễm khẩn trương giữ chặt quần áo, vẻ mặt đề phòng trừng mắt nhìn Cố Mạc, "Anh... Anh đừng nghĩ muốn rượu... Say rượu loạn loạn... Tôi là... Là nhỏ... Vợ nhỏ... Anh nếu muốn làm loạn..... Thì đi tìm vợ lớn làm loạn đi!"
Cố Mạc bị Tiếu Nhiễm làm cho tức đến đỏ cả mặt: "Không có vợ lớn!"
"Tôi quản vợ lớn của anh.. Vợ lớn của anh là ai.... Vợ nhỏ... Vợ nhỏ hiện tại buồn ngủ." Tiếu Nhiễm lung la lung lay đi ra ngoài, nhưng mà không đi được hai bước đã bị Cố Mạc túm lại.
Cố Mạc ném Tiếu Nhiễm vào dưới vòi hoa sen, nước lạnh trực tiếp xối thẳng vào người cô.
"Thật lạnh! Cố Mạc, anh muốn đông chết tôi sao?" Tiếu Nhiễm bất mãn thét chói tai nhảy ra ngoài.
"Còn may là không có say đến mức không biết nóng lạnh." Cố Mạc cởi áo gió, tây trang, áo sơmi...Từng cái từng cái trên người anh ném vào thùng rác, sau đó một tay ôm chầm lấy Tiếu Nhiễm, một tay lột sạch cô.
"Cố Mạc... Tôi không... Không cần anh nữa... Tôi không cần tắm uyên ương... Anh đi tìm người....Của anh..." Hai chữ” Ứng Mẫn” còn chưa có kịp nói ra, Tiếu Nhiễm liền ngã vào trong lòng Cố Mạc.
"Tắm uyên ương cái gì? Em nôn đầy ra người anh, xong còn chê anh thối. Không tắm rửa chẳng nhẽ cứ để thối như vậy một đêm sao?" Cố Mạc bất đắc dĩ một bên vừa tắm rửa cho Tiếu Nhiễm, vừa nói.
Chờ cho đến khi anh rốt cuộc cũng tắm rửa sạch sẽ cho hai người xong, Tiếu Nhiễm đã say ngủ trên đầu vai anh, ngáy khò khò rồi.
"Bé con?" Cố Mạc không thể tin được nhìn Tiếu Nhiễm cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
Cô tới cùng thì uống hết bao nhiêu rượu đây?
Ninh Hạo vì sao lại để cho Tiếu Nhiễm tùy tiện uống rượu?Cậu ta không biết là nên ngăn lại sao?
Cố Mạc bắt đầu bất mãn đối với Ninh Hạo.
"Không cần ầm ĩ... Đi ngủ... Tôi muốn đi ngủ... Ngủ thiếp đi liền không còn đau lòng nữa..." Hai tay Tiếu Nhiễm quấn lên cổ Cố Mạc, mơ mơ màng màng nói một câu, sau lại tiếp tục đi tìm Chu Công.
Ngủ thiếp đi liền không đau lòng sao?
Anh thật sự đã tổn thương cô quá sâu rồi?
Hôm nay cô cùng Ninh Hạo ra ngoài, là muốn mượn rượu giải sầu?
Cố Mạc bất đắc dĩ thở dài mọt hơi, bế cô ra ngoài, nhẹ nhàng đặt cô lên giường sau đó lấy chăn đắp kín cho cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT