Nhìn hết thảy những điều này, Vương Lâm chỉ thở dài, hắn thuỷ chung vẫn nhớ rõ phong tư năm đó của Lôi Thú. Ánh mắt bất khuất và lôi hống cuồng ngạo, chấn kinh thiên địa!
 
Lúc này nhìn lại Lôi Thú, trên người nó rốt cục không nhìn thấy bóng dáng năm đó nữa. Nếu không phải có cảm ứng trong tâm thần, biết được Lôi Thú này là do Xạ Thần xa biến thành, Vương Lâm sẽ cho rằng mình đã cảm giác sai.
 
Vừa cảm khái, Vương Lâm vung tay phải lên, Lôi Thú lập tức hoá thành lôi quang bị Vương Lâm thu vào trong túi trữ vật. Còn Hứa Lập Quốc lại lui ra sau, vẻ mặt a dua nói:
 
- Chủ tử, người xem thật lâu rồi tiểu Hứa tử ta chưa ra ngoài, lần này cũng đừng để ta trở về. Xem ra nơi này không có nguy hiểm gì, không bằng để ta tự do hoạt động đi!?
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái, bình thản nói:
 
- Nơi đây nguy hiểm hơn xa so với suy nghĩ của ngươi. Trở về cho ta!
 
Nói xong tay phải hắn chụp một cái vào hư không, Hứa Lập Quốc tức giận nhưng cũng không dám nhiều lời. Chỉ có điều nội tâm đã bắt đầu mắng nhiếc.
 
Nhưng vẻ ngoài Hứa Lập Quốc cũng không dám lộ ra nửa điểm, bị Vương Lâm thu vào túi trữ vật.
 
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên, chạy đi trong cơ thể Vọng Nguyệt. Thần thức của hắn tràn ngập toàn thân, thu lại tậm thần, cực kỳ cẩn thận. Nhưng chân hắn chạy đi cũng không có chút nào đình chỉ, xuyên đi như hoá thành một đạo tàn ảnh.
 
Vương Lâm đối với Vọng Nguyệt thật sự rất quen thuộc. Lúc này đi lại gần như không phải nghĩ ngợi, đã biết hết đường đi. Nếu là trước đây, tốc độ đi tới của Vương Lâm sẽ không nhanh như thể này. Dù sao trong cơ thể của Vọng Nguyệt còn có rất nhiều tiểu Vọng Nguyệt khác tồn tại.
 
Nhưng hôm nay, toàn bộ số tiểu Vọng Nguyệt đã hoàn toàn tan nát, do đó trong cơ thể của Vọng Nguyệt cũng giảm đi đại bộ phận những mối nguy hiểm.
 
Trong khi đi tới, thần sắc của Vương Lâm khá âm trầm. Trước đó hắn tiến vào trong cơ thể Vọng Nguyệt dung nhập vào trong lốc xoáy tiến tơi nơi này liền có cảm giác không ổn.
 
Hắn đã vài lần tiến vào trong cơ thể Vọng Nguyệt, tuy thiên địa nguyên lực không nhiều lắm nhưng cũng nhiều ít cảm nhận được đôi chút. Nhưng lúc này hắn không có chút cảm giác nào.
 
Điều này khiến đáy lòng hắn trầm xuống. Nếu chỉ thế cũng thôi, Vương Lâm cũng sẽ không suy nghĩ nhiều nhưng lúc này hắn chẳng những không cảm nhận được chút thiên địa nguyên lực nào, thậm chí nguyên lực trong cơ thể hắn cũng đang dần biến mất với một tốc độ chậm rãi.
 
Phát hiện ra điều này khiến hắn chấn động, vội vàng kiểm tra kỹ càng. Hắn cũng phát hiện ra điều này cũng không phải chân chính là biến mất mà là bị một cỗ lực lượng vô hình áp chế. Loại áp chế này giống như một đạo phong ấn, tuy nói thong thả nhưng nếu thời gian quá dài chắc chắn sẽ phong ấn toàn thân nguyên lực của hắn.
 
- Hết thảy những điều này không có quan hệ gì với Vọng Nguyệt, tất nhiên có liên quan tới vị trí của Vọng Nguyệt bây giờ. Ở trong cơ thể Vọng Nguyệt còn như thế, nếu ly khai ra bên ngoài, sợ là tốc độ phong ấn sẽ còn nhanh hơn!
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, tay phải hắn nắm lại, hướng về bên cạnh đánh ra. Sau khi trầm ngâm một lúc, ánh mắt hắn lộ ra tinh quang.
 
- Lực lượng của thân thể Cổ Thần cũng không bị ảnh hưởng chút nào! Do đó, ở trong này ta cũng có thể chiếm được tiên cơ!
 
Trong lúc suy tính, Vương Lâm vẫn lao về phía trước.
 
- Loại phong ấn này có chút tương tự với chỉ phù của Tiên Di Tộc… Vương Lâm loé lên, cẩn thận không chế nguyên lực trong cơ thể. Không lâu sau, hắn đã tới được bên cạnh xương cốt của Vọng Nguyệt.
 
Vừa nhìn thấy, biểu tình Vương Lâm lập tức trở nên ngưng trọng. Bên trên xương cốt của Vọng Nguyệt, vốn có đại lượng linh lực tán phát ra nhưng hiện tại toàn bộ linh lực này đã biến mất!
 
- Xem ra phong ấn không chỉ áp chế nguyên lực mà còn cả linh lực! Sợ là hết thảy những tu sĩ bị hấp thu khí tức ở trong này toàn bộ đã bị phong ấn! Tuy nhiên ta có thân thể Cổ Thần, cũng không cần quá để ý điều này!
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm chợt loé lên, theo xương cốt của Vọng Nguyệt tiến thẳng về phía trước.
 
- Nơi này nếu là ảnh hưởng lớn đến tu sĩ như thế thì mấy người còn lại cũng như thế. Xem ra ở nơi này càng lâu thì ưu thế của ta sẽ càng lớn!
 
Vương Lâm đi sát theo xương cốt của Vọng Nguyệt, mục tiêu là đi thẳng đến nơi năm đó hắn nhìn thấy Cổ Thần ấu tử.
 
Chính là khi đang đi tới, đột nhiên phía trước truyền đến những tiếng nổ ầm ẩm cùng với dao động kịch liệt. Lập tức Vương Lâm cảm giác dưới chân không ổn, phảng phất Vọng Nguyệt như đang nhuyễn động vậy!
 
Vương Lâm nhoáng lên một cái, dán sát người vào vách thịt, cẩn thận đi tới. Dần dần tiếng nổ vang kia quá mạnh, lại mơ hồ có pháp lực thần thông truyền đến, hình thành một cỗ công kích khiến cho Vương Lâm phải dừng chân lại.
 
Thần sắc của hắn hơi chút do dự, một lát sau chui về một hướng khác. Nháy mắt hắn đã chui vào vách thịt bên cạnh, thân minh như du ngư, chậm rãi đi vòng qua, tiến về phía trước.
 
Thần thức của hắn lại tản ra, cẩn thận quan sát. Một lúc sau, thần thức của Vương Lâm ngưng lại, không tiếp tục kéo dài ra nữa. Nhanh chóng dán sát người vào vách thịt, hướng về bên ngoài quan sát.
 
Sau khi nhìn thấy, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi lập tức lui về phía sau. Hắn thối lui một mạch đến tận bên cạnh xương cốt của Vọng Nguyệt mới dừng thân, ánh mắt sáng lên, thầm nhủ:
 
- Những người tiến vào trong cơ thể Vọng Nguyệt, không có ai mà ta có thể chống cự. Nhưng ta cũng có ưu thế, bọn họ tiêu hao càng nhiều nguyên lực, ưu thế của ta càng lớn!
 
Trước đó, nơi thần thức Vương Lâm quan sát được là một chỗ trống trải, rộng khoảng trăm trượng. Bốn phía mặc dù đều là vách thịt Vọng Nguyệt nhưng lúc đó, vách thịt này cũng nhuyễn động, lui lại phía sau.
 
Nơi này có hai ngươi!
 
Sắc mặt của Võ Đông Thiện tái nhợt, bộ tử bào ngoài thân đã tổn hại nhiều chỗ, thoạt nhìn rất chật vật. Nhưng hắn đứng đó lại có một cỗ khí tức rất mạnh tràn ra, như một thanh lợi kiếm đã tuốt vỏ, không cho phép kẻ nào tới gần!
 
Phía sau hắn, trên vách thịt có một cửa vào. Cửa vào này đúng là đi thông tới nơi có Cổ Thần ấu tử.
 
Đối diện Võ Đông Thiện chính là Nhất Mộc Tử, người mặc thanh sam kia. Lúc này sắc mặt của Nhất Mộc Tử cũng tái nhợt, nhưng hai mắt vẫn rất bình tĩnh.
 
Giữa hai người tràn ngập pháp thuật dao động, hiển nhiên là vừa ngắn ngủi triển khai một hồi đấu pháp kịch liệt. Thần thức Vương Lâm tuy trước đó chỉ thoáng vươn ra một tia nhưng không thể gạt được hai người này. Chỉ có điều, bất kể là Võ Đông Thiện hay là Nhất Mộc Tử đều không để Vương Lâm vào mắt.
 
- Tiểu tử, tại Hư Vô giới này, hai người ta và ngươi nguyên lực đều không phải vô tận. Lần này tới đây, lão phu không phải vì tên tiên nhân Huyền Bảo thượng nhân chó má kia. Ngươi không đi trợ giúp hắn đối phó với Thanh Thuỷ, ngược lại còn ở chỗ này ngăn cản lão phu. Chẳng phải là vô lý quá hay sao!?
 
Võ Đông Thiện không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhất Mộc Tử, nâng tay phải lên lập tức có một cái bọt khí ngũ quang thập sắc xuất hiện trong lòng bàn tay.
 
Ánh mắt hắn nhìn vào bọt khí này, bình tĩnh mở miệng nói:
 
- Ta mặc kệ Huyền Bảo thượng nhân như thế nào. Chỉ có điều có ta ở đây, ai cũng không thể đi vào!
 
Lão già thanh sam Nhất Mộc Tử thần sắc âm trầm, hừ lạnh bước tới phía trước, tay phải bấm quyết, lập tức trước người liền có một cự mộc biến ảo ra. Cự mộc này chiếm gần hết phương viên nơi này, ầm ầm lao về phía trước.
 
- Không thể lãng phí quá nhiều nguyên lực ở nơi này, tốc chiến tốc thắng, mau chóng tiến vào sâu bên trong Vọng Nguyệt, hoàn thành nhiệm vụ mà Đại Trưởng lão giao phó!
 
Cự mộc trước người lão già mặc thanh sam ầm ầm lao đi. Ngay lúc này tay phải của Võ Đông Thiện cũng vung lên, bọt khí ngũ quang thập sắc trực tiếp bay ra, va chạm với cự mộc đang tới kia.
 
Trong nháy mắt này, bọt khí phịch một tiếng vỡ ra!
 
Lập tức cự mộc huyễn hoá ra kia cũng chấn động, theo bọt khí ầm ầm tan rã.
 
Hàn quang trong mắt Nhất Mộc Tử loé lên, tay áo phải vung lên, liền có một khối mộc điều màu xanh to bằng nắm tay biến ảo ra, nháy mắt lao về phía trước. Trong miệng Nhất Mộc Tử quát khẽ:
 
- Nhất mộc, nhất giới!
 
Lời này vừa nói ra, chỉ chốc lát khối mộc điều màu xanh kia bỗng nhiên chấn động, nháy mắt cũng phóng đại lên. Trên thân nó loé ra lục ý tràn ngập, đảo mắt đã khuếch tán khắp nơi này.
 
Lục khí tràn ngập dường như ngăn cách nơi trống trải này, một mình mở ra một thế giới khác, hình thành một đạo phong ấn, vờn quanh thân thể của Võ Đông Thiện.
 
Nương theo cơ hội này, thân mình Nhất Mộc Tử cũng nhoáng lên, tốc độ cực nhanh, bay qua Võ Đông Thiện, lao thẳng vào trong động khẩu phía sau hắn, biến mất!
 
Toàn thân Võ Đông Thiện bị lục khí quấn lấy, nhưng sau khi Nhất Mộc Tử rời đi ba tức thời gian, lập tức từ bên trong lục khí truyền ra tiếng nổ ầm vang. Trong tiếng bang bang, một đám bọt khí trống rỗng xuất hiện, nhanh chóng vỡ ra.
 
Mỗi một khi bọt khí vỡ ra, lục khí nơi này sẽ tiêu tan đi một chút. Sau ba tức, toàn bộ lục khí ngoài thân Võ Đông Thiện hoàn toàn biến mất, nhìn thoáng qua động khẩu mà Nhất Mộc Tử vừa vào, khoé miệng lộ ra một tia mỉm cười, tiến bước về trước đi vào động khẩu.
 
Vương Lâm đứng bên cạnh xương cốt của Vọng Nguyệt, đơn giản khoanh chân ngồi xuống, vỗ túi trữ vật, lập tức một thanh đoản kiếm bay ra. Hai tay Vương Lâm bấm quyết, phân ra một tia thần thức dung nhập vào trong đó rồi chỉ về phía trước. Thanh kiếm vô thanh vô tức bay về phía trước.
 
Thần thức của Vương Lâm vờn quanh thanh kiếm, khống chế nó chậm rãi bay về phía động khẩu rồi nhanh chóng bay vào, không ngừng đi tới.
 
- Lúc này thần thức của ta dung nhập vào trong thanh kiếm, dù bị phát hiện huỷ diệt đi những cũng không quan hệ gì. Hơn nữa nơi này, người nào mà không thuộc hạng chỉ cần dẫm một chân là tinh không sụp đổ. Trừ bỏ Thanh Thuỷ sư huynh, trong mắt những người này ta chỉ là một con kiến hôi mà thôi!
 
Khi Vương Lâm đang khoanh chân ngồi, thanh phi kiếm cũng khiến hắn rõ ràng nhìn được phía trước.
 
- Tuy nhiên bọn họ lại không biết Cổ Thần lực của ta ở trong này không chịu chút ảnh hưởng nào… Vả lại làm cho bọn họ loạn chiến trước, đợi nguyên lực không còn nhiều thì ta, con kiến hôi trong mắt bọn họ, sẽ có thể làm ngư ông đắc lợi.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé lên, vừa khống chế phi kiếm vừa suy nghĩ.
 
Tại động khẩu, thanh phi kiếm chậm rãi đi về phía trước. Phía trước không ngừng có từng trận thần thông dao động, tràn ngập ra. Lấy tu vi của Vương Lâm cũng có chút khó khăn. May mà nơi này đối với nguyên lực có áp chế nên phi kiếm cũng miễn cưỡng có thể đi tới.
 
Không lâu sau thanh phi kiếm này ra khổi động khẩu. Trước mắt hắn hiện ra một lốc xoáy thật lớn, lốc xoáy này chậm rãi xoay tròn, từ bên trong tràn ra lực hút vô tận.
 
Vương Lâm biết bên trong lốc xoáy chính là nơi Cổ Thần ấu tử! Lúc này bên ngoài không có tung tích của đám người Nhất Mộc Tử. Vương Lâm hơi trầm ngậm, phi kiếm không dừng lại mà lao thẳng về phía lốc xoáy.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play