Chiến trường Liên Minh Bắc Bộ, trải qua một trận chiến này gần như hoàn toàn tan nát, phạm vi mấy vạn dặm trở thành tử địa.
 
Cơn lốc xoáy ở vị trí trung tâm không ngừng xoay tròn, đại lượng bụi bặm ngưng tụ tới, cuối cùng bị hút vào bên trong biến mất!
 
Một trận chiến này, không phân ra thắng bại. Bất kể là La Thiên hay Liên Minh đều chẳng qua chỉ là một lần thăm dò nhau mà thôi. Chẳng qua lần thăm dò này cũng phải trả một cái giá cực cao.
 
Hơn vạn tu sĩ diệt vong khiến cho hai tinh vực tạm thời đình chiến, dường như đang tiến hành chuẩn bị chu toàn cho những trận đại chiến tiếp theo.
 
Bên phía La Thiên, đại lượng tu sĩ lui lại, tập trung lại ở Liên Minh Bắc Bộ và Tây bộ, nghỉ ngơi lấy sức. Còn về bên phía Liên Minh cũng đồng dạng im lặng. Chẳng qua hết thảy những tin tức liên quan đến trận chiến này cũng như bông tuyết rơi khắp toàn bộ Liên Minh Tinh Vực.
 
Một ngày kia, tại nơi lốc xoáy này có một người vô thanh vô tức xuất hiện. Người này có mái đầu bạc trắng, tiên phong đạo cốt, mặc một thân hoàng bào. Nếu Vương Lâm lúc này ở đây chắc chắn nhận ra hắn chính là Hoàng Long.
 
Hoàng Long bình tĩnh đứng ở giữa hư không, nhìn về phía lốc xoáy khổng lồ dưới chận, lực hút vô tận toả ra nhưng tới bên ngoài thân thể Hoàng Long lập tức tiêu tan, không có chút nào quấn lấy hắn.
 
- Một trận chiến thăm dò của hai bên không phân biệt được thắng bại, nhưng trên thực tế cũng là Tu Chân Liên Minh thua!
 
Ánh mắt Hoàng Long lộ ra vẻ trầm ngâm, nhìn lại chiến trường xung quanh, trong đầu có thể tưởng tượng ra được mức độ kịch liệt của cuộc chiến đó!
 
- Tu Chân Liên Minh luôn luôn cuồng vọng. Trận chiến này chính là do tên Viêm Lôi Tử năm đó dựng lên! Thật thú vị! Không nghĩ tới năm đó vô ý giúp tên Viêm Lôi Tử này một lần lại khiến cho Tứ Thánh Tông ta có được cơ hội như thế!
 
Ánh mắt Hoàng Long loé lên, cẩn thân quan sát chiến trường này rồi xoay người đi về phía hư không!
 
- Việc này cần phải cẩn thận cùng ba người kia suy xét một phen, Tứ Thánh Tông ta chờ ngày này đã rất lâu rồi! Chỉ là không biết Cửu cấp tu chân tinh đằng sau Tu Chân Liên Minh có can thiệp vào chuyện này hay không đây… Dù sao Tu Chân Liên Minh là duy nhất bọn họ tán thành… Hoàng Long trầm ngâm, bóng dáng dần khuất xa.
 
- Chắc rằng Thi Âm Tông cũng đang cân nhắc việc này, La Thiên tiến đến cũng đã phá vỡ thế cân bằng với Liên Minh! Còn có tên Vương Lâm kia, quả không tồi, khiến hắn tham dự cuộc chiến này cũng coi như là người tiên phong của Tứ Thánh Tinh ta. Với tu vi của Viêm Lôi Tử sẽ không thể nhìn ra ấn ký trên người hắn được. Coi như đó chính là một con cờ bí mật của ta trong phe La Thiên vậy!
 
Khoé miệng Hoàng Long lộ ra vẻ mỉm cười, bóng dáng biến mất ở trong tinh không!
 
- Trận đại chiến này vẫn không đủ, nên kịch liệt thêm một chút, lại tiêu hao thêm một chút thế lực của Tu Chân Liên Minh! Tứ Thánh Tông ta đã nhẫn từ lâu lắm rồi, tích tụ lực lượng cũng đã tới lúc bùng nổ!
 
Bên trong lốc xoáy giữa tinh không còn có một Càn Khôn khác, đây là một mảnh thiên địa hắc ám vô biên vô tận, không có chút ánh sáng nào, không chút âm thanh, thậm chí ngay cả linh khí và thiên địa nguyên lực cũng không tồn tại chút nào cả.
 
Ở trong này, sinh mạng gần như biến mất!
 
Nơi đây chính là Hư Vô giới do tinh không toái liệt mà có. Không ai biết vì sao nơi này xuất hiện. Nếu tinh không vô tận kia là một mảnh trong sáng thì nơi này là vô tận hắc ám.
 
Cũng từng có tu sĩ đại thần thông muốn tìm căn nguyên của Hư Vô này. Nhưng vô số năm qua cũng không ai hiểu được sự huyền bí của nó.
 
Ở trong này, thân thể của tu sĩ cực kỳ suy yếu, như có một cỗ vô hình lực nào đó không ngừng phong ấn, không ngừng hạn chế khiến cho tu sĩ rất khó sống sót được ở trong này. Hơn nữa nơi này ngăn cách hết thảy thiên địa nguyên lực, do đó bất kể một ai đến nơi này, nguyên lực trong cơ thể tự động tuần hoàn, đến một ngày chắc chắn sẽ dùng hết!
 
Vả lại, dưới lực lượng phong ấn và làm suy yếu kia, chỉ có thể phát huy ra được quá ít!
 
Dường như nơi này chính là tử huyệt của tu sĩ!
 
Bên trong toàn bộ Liên Minh Tinh Vực, chỉ người có thân phận hoặc tu vi đạt tới một trình độ nhất định mới có thể biết được Hư Vô giới này thật lâu trước khi Tiên giới sụp đổ đã từng diễn ra một đại sự long trời lở đất khiến cho Tiên giới cũng suýt nữa sụp đổ, tu sĩ gần như bị diệt sạch!
 
Hư Vô giới này rốt cuộc có điểm kết thúc hay không thì không ai biết. Ở trong này phi hành muốn tìm đến điểm cuối căn bản là chuyện không tưởng. Dù là tu sĩ Toái Niết đại viên mãn ở trong này cũng không thể tra xét được quá nhiều. Dù nguyên lực trong cơ thể có nhiều hơn nữa thì ở trong này cũng sẽ có một ngày tiêu hao gần như không còn chút nào nữa!
 
Dường như Hư Vô giới này là một Tuyệt nguyên đại trận do thiên nhiên tạo thành, vây quanh tất cả tinh không, đem chúng hoàn toàn phong kín, khiến cho bất cứ tu sĩ nào gần như khi tinh không sụp đổ đến nơi này sẽ càng tiến sâu vào trong.
 
Chỉ có điều nơi này có phải là một Tuyệt nguyên đại trận tự nhiên hay không thì không ai có thể biết được, không ai có thể biết được đáp án!
 
Chỉ có một phỏng đoán mà chỉ chôn sâu trong lòng một số rất ít người, sợ rằng khi chạm đến sẽ gặp một hồi đại nạn không tưởng tượng được… Suy đoán này chính là Hư Vô giới không phải là do thiên nhiên tạo ra mà là… do con người!
 
Lúc này đây, bên trong Hư Vô hắc ám kia, thân mình khổng lồ của Vọng Nguyệt dường như cũng có chút bé nhỏ, không đáng kể. Sau khi tiến vào nơi này, thân mình nó lập tức co rút lại, tất cả thần thông đều ngưng tụ vào trong cơ thể, hình thành đại lượng uy áp và cắn nuốt, ý đồ muốn đem hết thảy dị vật bên trong thân thể mình hấp thu toàn bộ.
 
Bên trong Hư Vô hắc ám, Vọng Nguyệt chậm rãi phiêu du, không mục đích không ngừng tiến về phía trước. Lực lượng cổ quái bao trùm bên trong Hư Vô giới dường như không ảnh hưởng quá lớn đến nó, khiến cho nó gần như không bị chút hạn chế nào!
 
Vương Lâm ở bên trong cơ thể của Vọng Nguyệt, trong tay hắn cầm Tiên Giới Toái Phiến do Viêm Lôi Tử đưa cho, thần thức đảo qua lập tức để lại ấn ký của mình. Cùng lúc đó, từ bên trong Tiên Giới Toái Phiến vang lên một tiếng gầm rống. Nháy mắt một đạo lôi quang từ bên trong lao ra.
 
Lôi quang trước mặt Vương Lâm tán đi, hoá thành vô số điện quang hình vòng cung loé lên, một con Lôi Thú một sừng trống rỗng xuất hiện. Trên cổ của con Lôi thú này bị người ta quấn lên một sợi thiết liên, toàn thân lại lộ ra nhiều tấm chỉ phù, thoạt nhìn hỗn loạn, chằng chịt.
 
Thậm chí ngân sừng trên đầu cũng không biết bị người ta dùng vật gì tạo ra một lỗ nhỏ, xuyên một thiết hoàn qua.
 
Tiên Giới Toái Phiến mà Viêm Lôi Tử mang cho Vương Lâm ngoại trừ phong ấn Chủ hồn ra thì thêm cả con Lôi Thú này nữa. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, con Lôi Thú này gần như hai mắt đẫm lệ. Nhiều năm qua uỷ khuất dường như bộc phát ra hết!
 
Đây cũng là lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy Lôi Thú trong nhiều năm qua, cũng phải dở khóc dở cười. Bộ dáng của con Lôi Thú này quả thực cổ quái. Hắn tiến lên vài bước tới bên người nó, nhìn thoáng qua thiết hoàn trên ngân sừng, không kìm nổi lấy tay búng một phát.
 
Một cái búng này khiến cho vẻ uỷ khuất trong mắt Lôi Thú càng đậm, nó gầm nhẹ một cái.
 
Vương Lâm cười khổ, thấp giọng nói:
 
- Mấy năm qua người uất ức lắm phải không!?
 
Nhìn thấy Lôi Thú vẫn không ngừng gầm nhẹ, dường như muốn nói ra toàn bộ những thảm thương mà mấy năm qua nó phải trải qua.
 
Vương Lâm vuốt mũi, lại vỗ lên đầu Lôi Thú nói:
 
- Kỳ thật, bộ dáng của ngươi thế này cũng không tồi, rất tốt!
 
Lời này vốn là để an ủi nhưng nháy mắt khi nó vang lên, Lôi Thú không ngờ đang gầm nhẹ cũng vung đầu lên. Thiết liên trên cổ nó lập tức vang lên những tiếng đinh đang, những chỉ phù lung tung trên thân mình nó cũng tự nhiên lay động. Đôi mắt nó nhìn Vương Lâm lộ ra vẻ hoài nghi.
 
Hiển nhiên đối với câu nói của Vương Lâm nó cũng không xác định được thật giả! Những câu nói tương tự nó đã nghe được Viêm Lôi Tử nói nhiều lắm! Mỗi lần Viêm Lôi Tử nhìn thấy nó đều đã nói ra những câu tương tự!
 
Vương Lâm cười khổ, hắn thật sự không biết nên an ủi Lôi Thú này như thế nào. Nó cũng rất thông cảm cho con Lôi Thú này. Nhất là khi thấy bộ dáng của nó như vậy, Vương Lâm có thể tưởng tượng ra được mấy năm nay nó đã trải qua rất nhiều đày đoạ.
 
Chẳng qua tuy nói thế nhưng thực lực của con Lôi Thú này cũng khiến Vương Lâm rất kinh ngạc, rõ ràng so với năm đó đã cường đại hơn không ít!
 
Lúc này bị Lôi Thú nhìn với ánh mắt trông chờ, Vương Lâm chỉ có thể hướng về nó gật đầu, ra hiệu rằng những lời nói của mình vừa rồi đều rất chân thành!
 
Nhìn thấy Lôi Thú vẫn đang hoài nghi, Vương Lâm thở dài, vỗ túi trữ vật. Kiếm tiên lập tức bay ra, trên thân của nó liền tràn ngập sương đen, Hứa Lập Quốc cũng biến ảo ra.
 
Không cần Vương Lâm phân phó, Hứa Lập Quốc thông qua liên hệ với Vương Lâm biết hết thảy ngyên do, lúc này biến ảo ra, nhìn Lôi Thú đồng dạng không kìm nổi, liền tiến lên búng vào thiết hoàn trên ngân sừng của Lôi Thú một cái, không kìm được cười lớn một tiếng.
 
Lôi Thú lập tức rống giận, lôi quang toàn thân loé lên. Nhất là ngân sừng gần như phút chốc đã ngưng tụ ra lôi đình, lập tức công kích về phía Hứa Lập Quốc!
 
Hứa Lập Quốc hét lên một tiếng, vội vàng lui về phía sau nhưng lôi đình quá nhanh, vẫn có một tia bắn vào thân mình. Hứa Lập Quốc run lên, vôi vàng nói:
 
- Đừng kích động, ta thật sự rất thích thiết hoàn này, lúc này mới không kìm nổi muốn sờ một cái… Thần thức của Vương Lâm tản ra, quan sát bốn phía, không để ý tới Hứa Lập Quốc và Lôi Thú nữa. Hắn đem Hứa Lập Quốc ra chính là để an ủi Lôi Thú, đối với việc này Vương Lâm cũng không biết nên làm thế nào.
 
Cũng không biết Hứa Lập Quốc và Lôi Thú trao đổi với nhau cái gì nhưng sau khi nói mấy câu, thần sắc của Lôi Thú cũng khá hơn một chút, vẻ hoài nghi trong mắt cũng dần tan biến. Không lâu sau không ngờ còn có chút đắc ý, gầm nhẹ lên, dường như nói chuyện với Hứa Lập Quốc rất vui vẻ.
 
Cuối cùng không ngờ còn cho Hứa Lập Quốc ngồi lên trên người, thậm chí cũng không thèm để ý Hứa Lập Quốc búng búng thiết hoàn kia, ngược lại còn rung rung thân mình, dường như cực kỳ hài lòng với bộ dáng của mình hiện tại.
 
Đợi Vương Lâm thu hồi thần thức, thấy được một màn như thế thì đáy lòng cũng không khỏi dâng lên một cảm giác bội phục Hứa Lập Quốc. Năm đó ở trong Chu Tước Mộ gặp được hồn phách của thanh hắc đao kia, Vương Lâm liền phát hiện ra sở trường này của Hứa Lập Quốc. Không biết hắc đao kia bị Hứa Lập Quốc nói cho cái gì mà sau một thời gian cũng như hình với bóng.
 
Lúc này, Hứa Lập Quốc vừa vuốt ve thiết hoàn của Lôi Thú, vừa đắc ý thầm nhủ:
 
- Cũng là Hứa gia gia của ngươi lợi hại! Loại chuyện này thì sát tinh không thể so sánh được!
 
Hắn đắc ý, hơi chút mạnh tay nắm lấy thiết hoàn làm cho Lôi Thú gầm nhẹ một tiếng.
 
Hứa Lập Quốc vội vàng nhẹ nhàng an ủi, không biết nói cái gì mà Lôi Thú mặt mày lại hớn hở, cái đầu không ngừng lay động. Nhìn dư quang trên người nó, vẻ cao ngạo cuồng vọng năm đó đã sớm tan thành mây khói.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play