Ngày 15 tháng giêng năm Tự Đức thứ 11. Hương Cảng cập bến một chiếc thương thuyền bình thường. Khách nhân lũ lượt bước xuống thuyền để thông qua trạm hải quan. Lúc này Hông Kong không khó nhập cảnh như thời hiện đại, Thực dân Anh mới đặt chế độ đô hộ tại hòn đảo bé nhỏ này gần hao mươi năm mà thôi. Việc thu hút dân cư về nơi này là rất phổ biến, có nhiều người khổ cực, đạo tặc truy nã, Thiên địa hội dư đảng tại đại lục chạy qua đây. Thật ra thuyền của nhóm Thái Bình Thiên quốc hải Tặc đưa Diêu thiếu và hai mươi thân binh lên đảo Cửu Long sau đó nhóm người Diêu thiếu được cơ sở của nhóm Hải tặc này dẫn lộ bắt thương thuyền từ Cửu Long đi Hương Cảng. Lúc này đây cuộc chiến tranh nha phiến lần thứ hai giữ Đại Thanh và Anh quốc vừa chấm dứt được vài tháng với phần thắng nghiêng về người anh. Cửu Long đảo bị cắt nhường cho người Anh vì vậy Cửu Long đang rất lộn xộn dễ kiếm được giấy phép thông hành của người Anh.

Kể từ đó hai mươi mốt người Diêu thiếu thêm một tên hải tặc cơ sở ở Cửu Long đã dẫn Diêu thiếu bắt thuyền buôn đi Hương Cảng.

Tại cửa hải quan Hương Cảng một tên mặc đồ cảnh vệ đang chăm chú nhìn Diêu thiếu.

- Ngươi mười sáu tuổi?

- Đúng.

- Là là Đại Nam?

- Đúng.

- Đến Hương Cảng làm gì.

- Buôn bán.

- Háng hóa của ngươi đâu.

- Ta là đến mua hàng, mang tiền là được.

- Những người này là của ngươi?

- Phải là hộ vệ.

- Không được mang theo đao kiếm?

- Có thể kinh động sao.

Một thỏi bạc đập ra.

- Đại gia đi vui vẻ.

- Hảo… ta thưởng thức ngươi.

Diêu thiếu nghênh ngang bước chân chữ bát tiến vào Hương Cảng, thành phố của vàng, của tệ nạn mại dâm và á phiện, thành phố của tội phạm. Như đã được dặn dò từ trước cả đám hai mươi tên thân binh ùa lên vây quanh Diêu thiếu tiến lên. Tên dẫn đường cũng tròn mắt, biểu hiện của Diêu thiếu không khỏi quá phô chương chứ.

- Hey … ngươi có tiền Hương Cảng không cho ta vay một ít. Lát trả gấp 2.

Diêu thiếu nước muối không ăn quay qua hỏi tên dẫn đường.

- Dạ có dạ tiểu nhân có một chút.

- Đủ bắt xe ngựa Tây không?

- Dạ đủ đi một khoảng xa…

- Tốt.

Diêu thiếu đang ngồi dung dung vảy chân trên xe ngựa hình quả bí đặc chưng của Tây Âu lúc này. Lúc này đây Etienne Lenoir đã chế tạo thành công một động cơ đốt trong đứng yên năm 1860, và trong vòng vài năm, khoảng bốn trăm chiếc như vậy đã hoạt động ở Paris. Vậy nhưng xe ô tô thì còn lâu mới có a. Vậy nên Diêu thiếu tính rảnh thì tậu một cái xe ngựa này về nhà chơi.

- Đi tiệm kim kí gần nhất…

Diêu thiếu ra lệnh cho tên phu xe. Nói chung đi xe ngựa Tây vào lúc này tương đương đi taxi limousine ở thời hiện đại. Kẻ ngồi trong xe không có tiền cũng có quyền, vậy nên xe chạy băng băng trên đường chả kiêng nể ai. Hai mươi thân binh hông đeo đới đao hồng hộc chạy theo chiếc xe ngựa, quả thật hoàn cảnh có hơi phô trương một chút.

Ra khỏi tiệm kim ký thì người Diêu thiếu nhẹ đi một cân vàng túi dày thêm một đống tiền bạc. Cái này là tiền sterling silver coinage được Anh giới thiệu thống nhất trên mọi lục địa họ thực dân nó có giá trị bằng 2 pence đồng bảng Anh lúc đó. Đây là tiền tệ chính thức tại Hương Cảng lúc này. Tất nhiên Hương Cảng tiền tệ rất bát nháo đồng Tây Ban Nha, đông Mẽo ( Mexico) cũng thông hành, nói chung là loạn xị, nhưng đồng bạc của Anh phát hành vẫn là được hoan nghênh nơi này.

Túi lục lạc ánh bạc Diêu thiếu bắt đầu quá trình thăm thú nơi này của mình. Đầu tiên là tìm một khách sạn sang nhất, Khách sạn Victoria. Một phòng thượng đẳng cho bản thân và năm phòng hạng thường cho thân binh. Lễ tân khách sạn trợn mắt, không ngờ vị đại gia này chơi trội, đến thân binh cũng được ở trong khách sạn này.

Khách sạn thì song rồi thì đến tiệm quần áo, tiệm hớt tóc v.v… Cuối cùng ngày mong đợi cũng đến, kiếp này hắn lại được mặc bộ âu phục khá hiện đại này. Quả thật Diêu thiếu hơi mệt mỏi với kiểu ăn mặc cổ của triều đình Đại Nam. Tóc thì phải cắt nhưng không thể cắt ngắn như hiện dại mà cắt gọn mái một chút rồi cắt tóc ngang vai buộc túm đuôi gà. Đơn giản hắn còn phải về Đại Nam công tác đấy, cắt ngắn hẳn thì Đại Nam người lại tưởng hắn đi tu thì bỏ mẹ. Nhóm thân binh thì sống chết không cắt tóc Diêu thiếu cũng mặc. Đằng nào về Đai Việt hắn cũng cắt bỏ cả một lũ thành binh đoàn tóc ngắn, thằng nào không cắt thì trói lại rồi cắt. Ở đây không tiện dở trò bạo lực.

Mua một chiếc đồng hồ quả quýt cho bản thân một cái co lão tía tiện nghi. Mua mấy chục cái ống nhòm, đồ chơi này cần. Mua một cái cặp da đựng tài liệu, phải nói người tây làm cái này khá tốt. Mua một tấm bản đồ Châu Âu thời gian này coi chơi. Nói chung là mua rất nhiều thứ khiến cho lũ thân minh thành tay sách nách mang cả lũ. Chơi cho đã thì Diêu thiếu mới nghĩ đến chuyện chính.

- Ngươi liên hệ tên thương nhân người Mỹ cho ta, hẹn hắn ăn cơm tại London restaurant 6 giờ chiều.

Nhà Hàng London tọa lạc ngay trên con phố sầm uất nhất Hương Cảng. Cảnh người vào ra tâp nập, lúc này đây một chiếc xe ngựa kiểu Tây Âu phanh kít trước cửa nhà nhà, phía sau là một nhóm hai mươi người đang chạy bộ đuổi theo. Một tên ăn mày bẩn thỉu hai mắt sáng chưng bật dậy như lò so mở cánh của xe, gương mặt tươi cười với ánh mắt long lanh đang chờ đại gia thưởng tiền bỗng nhiên trắng nhợt. Một thanh phác đao sáng loáng đã đặt trên vai nó, lưỡi đao lạnh gắt đang kề vào động mạnh đang phập phồng nơi cổ. Cảm giác rằng hắn chỉ cần hơi nhúc nhích thì lưỡi đao này sẽ cắt phăng cái đầu hắn xuống.

Những tưởng bạt đao rút thương sẽ làm con phố nhốn nháo thế nhưng trái ngược hoàn toàn, người người ai làm việc đó, chỉ coi đây là chuyện bình thường. Một vài người hiếu kì thì chỉ chỉ chỏ chỏ mà thôi. Diêu Thiếu đi đôi bot da mới cóng bước xuống xe, hắn nhìn thân binh lắc lắc đầu, vị thân binh vội thu đao lại. Tất cả hai mươi người xếp hàng lại bên ngoài nhà hàng. Tên ăn mày chán nản nhìn bóng lưng vị thiếu niên mặc âu phục kia thì bỗng nhiên một vật thể bay đến đập vào trán hắn. Đang định chửi thề thì tên ăn mày hóa đá. Một đồng bạc đại dương, ôi mẹ ơi……..

Lúc Diêu thiếu tới điểm hẹn thì Robert đã ngồi sẵn rồi. Không phải Diêu thiếu đến muộn mà tên thương nhân người Mỹ đến sớm. Diêu thiếu cũng giật mình cứ ngỡ mình đến muộn lên lôi chiếc đồng hồ ra xem lại. mới chỉ là 6 giờ kém năm mà thôi.

- Ngài là Trần tiên sinh, không ngờ ngài trẻ quá. Không phải ngài đến muộn mà là tại hạ đến sớm. Tại hạ có công việc gần đây nên tiện thể gé qua luôn.

Dcm mày sốt ruột thì cứ nói sốt ruột cho nhanh, ông mày biết thừa. Diêu thiếu cũng mỉm cười xã giao. Tên thương nhân Mỹ này không ngờ nói tiếng Quảng rất tốt. Nhưng Diêu thiếu đáp lại hắn lại là tiếng Anh, một thứ tiếng Anh chuẩn Anh Anh mà không phải Anh Mỹ.

- Robert thân ái, chào ngài. Tôi là Trần Quang Diêu, Dương Tú Ninh có nói qua cho tôi về ngài. Rất hân hạnh được làm quen.

Diêu thiếu đưa ra một cái bắt tay rất lịch sự khiến tên thương nhân Mỹ cũng bất ngờ. Là thương nhân sừng sỏi tại các quốc gia Đông Á Robert hiểu được phong tục tập quán của những người Á đông. Nhưng cảm giác của Robert dành cho người thiếu niên trước mặt này rất lạ, hắn thấy người này còn Tây hơn là nhưng người phương Tây, ý nói là cách nói chuyện cũng như cử chỉ rất văn minh hiện đại. Mà cái khí chất này là tự nhiên chứ không phải bắt trước mà ra.

- Phải phải rất hân hạnh làm quen với Diêu tiên sinh.

- Hay tôi lấy một cái tên Châu Âu cho ngài dễn gọi nhé. Gọi tôi là Kenny đi. Kenny Trần.

- Kenny… một cái tên rất lạ… Hân hạnh làm quen Kenny các hạ.

Dcm Kenny là tên tác đấy nói câu nữa ông tẩn luôn.

- Robert các hạ mời.

Nói chung chuyện làm ăn thì cứ từ từ, vì kẻ vội là Robert chứ không phải Diêu thiếu. Hắn cố nén mấy tháng trời để ngày hôm nay mới đến nơi này gặp Robert vì có lý do của hắn. Đây là thời điểm hắn có thể ép giá tên gian thương này.

- Không biết Robert các hạ là người miền Nam hay miền Bắc

Vừa dùng bữa vừa tán gẫu chuyện ngoài lề một lúc thì như có như không Diêu thiếu “vô tình” hỏi. Robert cũng không quá đề phòng mà trả lời.

- Tôi ở Miền Nam, Bang Florida.

- Ồ một bán đảo tuyệt đẹp, ngài thật may mắn.

- Kenny các hạ thật hiểu biết, ngài từng qua Châu Âu.

- Ha ha cái đó thì chưa, nhưng cũng sắp thôi. Tôi chẳng qua đọc ít sách giới thiệu về Châu Âu và nước Mỹ.

Cả hai tiếp tục dùng bữa, nhưng biểu hiện của Robert khá nhấp nhổm. Mặc dù hắn cố che dấu nhưng không qua được mắt Diêu thiếu.

- Không biết Kenny các hạ hẹn tôi ăn tối có việc gì, Không phải chỉ để ăn tối thôi chứ, Nhìn tôi khác xa mĩ nữ a.

Robert cố gắng gây cười bằng một câu nói đùa.

- Cũng không, tôi chỉ là muốn cân nhắc tìm đối tác kinh doanh. Cái chính là tôi thực sự chưa tìm được đối tác ưng ý. Vậy nên dùng vài tuần thời gian tiếp xúc các thương nhân xem sao.

- Ý của ngài là tìm một đối tác để làm ăn lâu dài chứ không phải là một cuộc mua bán.

Robert muốn xác nhận lại xem Diêu thiếu có dùng sai từ ngữ hay không.

- Chính xác là tìm người hợp tác cùng nhau kiếm lời.

- Ồ thú vị, Không biết Kenny các hạ muốn đầu tư vào lĩnh vực nào?

……………

- Tôi muốn hỏi Robert các hạ về Chủ nghĩa thực dân và việc thuộc địa. Theo ngài nhận định thì ra sao?

Diêu thiếu không trả lời thẳng về câu hỏi của Robert mà đưa ra một câu hỏi dường như không nằm trong chủ đề kinh thương.

Robert là thương nhân, không phải chính trị gia, dưa ra một câu trả lời về vấn đề này là rất khó đối với hắn.

- Theo tôi chủ nghĩa thực dân và thuộc địa vấn đề chỉ có một câu thôi. Chúng không phù hợp với giới thương nhân chúng ta.

- Ồ, xin nghe kiến giải của Kenny các hạ.

- Đơn giản thương nhân chúng ta cần là lợi nhuận, một môi trường yên ổn để phát triển kiếm lời mới là quan trọng nhất, ở đâu cũng vậy. Có áp bức sẽ có đấu tranh, tình hình bất ổn dĩ nhiên thương nhân khó có lợi. Tất nhiên nếu buôn bán vũ khí sẽ mong có càng nhiều chiến tranh càng tốt, nhưng không ai muốn chiến tranh xảy ra trên đúng mảnh đất mà chúng ta đang đầu tư cả. Tôi nói vậy Robert các hạ có phản đối chăng?

- Điều này cũng có lý của nó, nhưng thuộc địa lại là nơi tiêu thụ hàng hóa tốt nhất, nhanh nhất.

Diêu thiếu mỉm cười, đây chính là mục tiêu của các nước thực dân khi họ đổ đống rác thải của mình và kiếm lại là vàng bạc đầy người.

- Về ngắn hạn thì ngài nói là chính xác, nhưng về dài hạn thì có vẻ không thiết thực. Chủ nghĩa thực dân có tai hại đó là các mẫu quốc chế tạo đồ đạc kém chất lượng vẫn có chỗ tiêu thụ một cách thoải mái. Dần rà họ sẽ mất đi tính sáng tạo và đột phá trong công nghiệp. Đương cử như Anh quốc chiến bại trong cuộc chiến dành độc lập của các vị. Thôi không nói chuyện sâu xa, nói về Mỹ quốc và các thương nhân Mỹ quốc đi. Các vị đã tụt hậu trong cuộc chạy đua thực dân rồi, bản đồ thực dân không có chỗ cho các vị nữa. Vậy nên các vị cần tìm một con đường khác để kiếm lợi nhuận từ quốc gia Đại Thanh khổng lồ đầy vàng bạc. Và tôi mang cơ hội đó đến cho các vị.

- Kenny các hạ nói hơi quá sớm sao, tôi biết ngài đến từ Đại Nam một quốc gia Đông Nam Á. Nơi đó ngoài Đại Nam còn có một số quốc gia còn chưa bị thuộc địa. Vì sao nói Mỹ quốc không có cơ hội?

Diêu thiếu nghe thấy tên này nhắc về quốc gia mình và nói về thuộc địa như đúng rồi mà hơi ức chế, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Diêu thiếu nhìn Robert mà cười gằn.

- Vì tại nước Mỹ Abraham Lincoln, đảng viên Cộng hòa đầu tiên đắc cử tổng thống ông ta tuyên bố xã hội không nô lệ. Miền nam các ngài ly khai, chiến tranh đến rất nhanh chỉ tính theo ngày mà thôi. Các ngài không có cơ hội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play