Diệp Ngưng Hoan ngồi trên giường ôm đầu gối, vùi mặt thật sâu vào. Tự do của nàng, cho tới bây giờ đều là một cái chớp mắt rồi biến mất. Giấc mộng khờ dại của nàng, cho tới bây giờ đều chưa tỉnh.

Nàng nghe thấy cửa phòng mở, tiếp theo đó là Thụy nương cố ý ho nhẹ. Nàng không muốn để ý tới, vẫn duy trì tư thế cuộn ngồi, chẳng muốn di chuyển.

“Tới giờ uống thuốc rồi.” Thụy nương bưng chén thuốc đứng ở trước mặt nàng. Chỗ này là biệt uyển Nam Giao, kế bên bãi săn Nam Uyển của hoàng thất. Đất đai vùng này đều thuộc sở hữu của hoàng thất, chỗ biệt uyển này là năm Chương Hợp đầu tiên Hoàng thượng ban cho Sở Hạo, bởi vì hắn thích săn thú, Hoàng thượng vì để hắn ra vào thuận tiện mà tặng cho hắn. Đều là phong cách kiến trúc cung đình, vốn hợp thành một thể với bãi săn ngoài Nam Cung, chẳng qua bây giờ lại thêm tường rào ngăn cách, xung quanh có điền trang cung cấp cho nhu cầu hằng ngày, gần đây cũng có không ít nhà dân, đều do thân thích của thiếp thất trông coi.

Mấy năm gần đây, bãi săn Đông Giao mới hoàn thành, thu hoạch hằng năm đều tập trung ở đó. Người của hoàng thất cũng không thường đi săn ở đây, nơi này chỉ còn lại một số người đóng giữ, rất là trống trải.

Nam Uyển này vẫn trống không, chỉ có mấy quản gia dẫn người theo ở đây. Năm ngày trước Diệp Ngưng Hoan bị Sở Hạo mang về, trước đó Đồng Tinh Hổ đã mang theo Đông Anh tính cả một đống nô tài quay trở về kinh thành.

Đông Anh, Lục Vân, Hạ Lan, Lục Khởi, các nàng và người nhà chung vào một chỗ, tổng cộng bốn mươi lăm người. Ruộng đất, chỗ ở nam phiên… Diệp Ngưng Hoan căn bản không còn lòng dạ nào lo liệu, chưa tới Cổn Châu đã muốn đi An Dương. Tâm tư nàng toàn dùng để tính toán xem kim thiền thoát xác thế nào. Cứ như vậy mà muốn ném sạch sao, quả nhiên là một chút tình cảm cũng không có sao?

“Uống thuốc nhanh lên một chút, đỡ phải một hồi cô lại chịu tội.” Thụy nương cắn chặt răng, đưa tay vỗ Diệp Ngưng Hoan một cái.

Diệp Ngưng Hoan ngẩng đầu lên, mấy ngày nay nàng suy nhược rất nhiều, hắn không cho nàng chết, nàng phải tiếp tục sống.

Im lặng một lát, nàng đưa tay đón lấy thuốc, tay run dữ dội hơn. Thụy nương thở dài, ngồi ở bên giường đưa đến bên miệng nàng.

“Ngoan ngoãn đi Nhữ Xương không được sao, mọi việc bên kia có Nam Phong Vương quyết định, còn sợ người ta lừa gạt cô sao? Sao lại có ý định chạy đến An Dương?” Thấy nàng lề mề, Thụy nương nhịn không được mà mở miệng quở trách nàng: “Lần này cô mang theo Lục Vân đi, lần tới đổi thành Đông Anh đi. Sau đó thường xuyên qua lại, nhóm nô tài cũng lơ là, cứ lấy mấy món đồ được hời cho bọn họ. Đến lúc đó đợi Vương gia không đếm xỉa tới thì phủi mông chuồn mất, cái chiến thuật vòng vèo này của cô có thể dùng không tệ nhỉ! Nếu không phải lần này Sương Lăng gây ra chuyện rắc rối, đến lúc đó thật đúng là để cho cô đắc thủ!”

Nghe thấy tên Sương Lăng, thân thể Diệp Ngưng Hoan kinh hãi run rẩy không ngừng. Thụy nương còn nói: “Đến An Dương rồi, tính cậy nhờ ai chứ? Đừng nói chuyện đã qua hơn mười năm, thân thích của cô có ở đó hay không là một chuyện khác, cho dù cả nhà đều ở đó thì có thể chứa được cô sao? Cô cầm tiền đến tay thúc thúc cô, có khi lại bán cô lần nữa! Điện hạ đối đãi với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Cứ kìm nén làm gì chứ?”

Diệp Ngưng Hoan ngoan ngoãn uống thuốc, không nói được một lời, nàng lần này thật sự chỉ muốn xem mộ phần cha mẹ có còn đó hay không, thế nào cũng không thể đi tìm nơi nương tựa. Bây giờ nói thế nào đều không còn tác dụng gì.

Đi lòng vòng, hết thảy đều trở về điểm xuất phát. Không, còn hỏng bét hơn cả điểm xuất phát, Sương Lăng mất rồi.

Nàng cố gắng thuyết phục bản thân, Sương Lăng chưa chết, chưa nhìn thấy thi thể hắn thì hắn sẽ chưa chết. Nhưng nàng thuyết phục không được, mặc dù nàng không hoàn toàn hiểu rõ Sở Hạo, ít nhất cũng biết rõ những cái gọi là tôn nghiêm bên ngoài tô vàng nạm ngọc. Nàng và Sương Lăng đều là nô tài, có gan khiêu chiến tôn nghiêm của chủ tử thì chỉ có lấy mạng ra đền bù!

Vĩnh Thành Vương đã chết, Sương Lăng đã chết, Nhã Nhạc Cư không còn tồn tại. Chưa đến thời gian một năm, cuộc sống của nàng đã kết thúc, tốt hay xấu, đều đã không còn. Trước mắt tối tăm một mảnh, nàng không nhìn thấy gì, cũng không muốn nhìn cái gì!

Sở Hạo ngồi ở đại sảnh bên ngoài, cầm chén trà nhỏ trên tay, sau một lúc lâu lại uống không trôi. Hơi nóng dần dần phân tán mà trở nên lạnh lẽo.

Bước vào tháng hai, thời tiết dường như cũng không có dấu hiệu chuyển ấm. Mấy ngày qua đều âm u, bầu trời thỉnh thoảng có bông tuyết lưa thưa.

Sương Lăng mới là trụ cột tinh thần duy nhất của nàng, không có Sương Lăng, thế giới của nàng liền đổ sụp. Nàng tựa như một người vô hồn, không chịu ăn cơm, không chịu uống thuốc, không chịu nói chuyện. Trong mắt nàng không còn sự lỗ mãng chất phác kia nữa, không còn sự điên cuồng nóng nảy của người phụ nữ điên kia nữa, cũng không còn linh hoạt, không còn ánh sáng, không còn gì cả.

Hoá ra Sương Lăng quan trọng như thế. Mà hắn, chỉ là một trò hề!

Sở Hạo bỏ chén xuống, cầm lấy cây trâm đàn hương trên bàn, yên lặng thưởng thức. Thụy nương bưng mâm đi tới, thấy bộ dạng của hắn thì không khỏi đỏ mắt.

Thụy nương nhẹ giọng nói: “Năm đó Thái hậu bị vây trong thâm cung, đi lại khó khăn, Nhạn Tê Cung xảy ra hoả hoạn suýt nữa cướp đi tính mạng của bà. Từ đống xác bị lửa đốt kia tìm thấy khối gỗ đàn hương hơn bốn trăm năm này, Thái hậu vẫn giữ lại để khắc ghi những chuyện đã trải qua. Về sau lúc điện hạ chọn đồ vật đoán tương lai thì cầm lấy thứ này. Tiên đế còn nói, điện hạ và Thái hậu mẹ con thông tâm, nếu không sống sót sau tai nạn năm đó, làm sao có phúc ngày hôm nay? Thái hậu cho khắc thành cây trâm, điện hạ vẫn dùng để búi tóc. Nay đưa cây trâm này cho nàng, nàng cũng không biết, cũng chỉ trách nàng không có phần phúc khí này.”

Sở Hạo nhìn cây trâm. Vết mực sắc ngọc lưu ly, vô cùng vững chắc. Thông tâm ngộ thất khiếu (*), vạn nhớ nhung còn đây. Đàn hương hiểu rõ nhất… Xem ra cũng không gì hơn cái này.

(*) thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng

Thụy nương nhìn hắn, suy nghĩ một chút, lại nhẹ giọng nói: “Nàng hôm nay đã chịu uống thuốc, nhưng mà lại nôn hơn phân nửa. Ta thấy bộ dạng nàng như vậy, cũng…”

Thân mình Sở Hạo cứng đờ, Thụy nương tiến lên một bước, nói tiếp: “Điện hạ, năm đó nếu không có Lục Huyền xả thân cứu giúp, Thái hậu khó có thể sống sót trong biển lửa. Về sau Thái hậu có thể lên chính vị, cũng là bởi vì Lục đại nhân nói thẳng trước điện. Hồi ức không thể quay lại, nhưng Thái hậu cảm động và nhớ nhung món ân tình này. Điện hạ chịu giữ lại mạng của Lục Sương Lăng, là nhớ tới tình cảm với Thái hậu, một khi đã như vậy, sao không dứt khoát nói cho Diệp Ngưng Hoan, cũng đỡ nàng phải như vậy…”

“Hắn chết thì nàng chết, hắn sống thì nàng cũng sống. Vì sao ta phải tác thành?” Ngón tay Sở Hạo run lên, “Nàng đã vào phủ thì là nữ nhân của ta. Nàng tốt hay xấu cũng là bởi vì ta, không thể vì người bên ngoài! Không được nói cho nàng biết! Nàng không phải lại nôn ra sao, tiếp tục sắc thuốc cho nàng uống, phun bao nhiêu uống bấy nhiêu!”

Thụy nương lau mắt, thở dài. Từ lúc Lục Sương Lăng nhận chức tới nay, không thức thời, ngay thẳng chính trực. Điện hạ vì hắn mà ôm bao nhiêu việc? Bằng không với tính tình kia của hắn thì đã sớm bị đồng liêu bắt ép không có chỗ đứng. Vậy mà hắn lại mơ ước nữ nhân của điện hạ trắng trợn như vậy. Nay bị điện hạ đánh cho sống dở chết dở, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh. Thật không biết nếu hắn tỉnh rồi thì sẽ nói bậy bạ gì với điện hạ đây!

Thụy nương nhìn thần sắc Sở Hạo. Trong cung còn thường xuyên tìm hắn. Hắn bận đến mức chân không chạm đất, cũng không chịu ăn cơm. Bình thường thì nhìn không ra chút manh mối, chỉ yên tĩnh, ánh mắt nhìn thẳng. Thụy nương nhìn hắn trưởng thành, chưa từng thấy bộ dáng hắn như vậy, bà đau lòng không biết nên làm thế nào mới tốt.

Thật sự là không chịu đựng Diệp Ngưng Hoan được nữa. Đừng nói không biết có thể chịu đựng được cái vị sống dở chết dở kia hay không, vị này đã hao tổn hết một nửa. Với tính khí của Sở Hạo, bất luận thế nào chính là không muốn lấy tin tức của Sương Lăng làm dược liệu kéo dài cuộc sống của Diệp Ngưng Hoan. Ba người đều ở trong Nam Uyển hoang vu xa xôi này, khi nào thì đối mặt hả!

Đang than thở, bà chợt thấy Lục Vân đi từ từ lại đây.

Nay Đông Anh, Hạ Lan, Lục Khởi ở trong vương phủ câm như hến, buộc lòng Lục Vân theo Diệp Ngưng Hoan cùng nhau trở về, ở lại Nam Uyển hầu hạ. Thụy nương dặn nàng ta không cần để ý mấy chuyện vặt vãnh, chỉ cần nhìn chằm chằm Diệp Ngưng Hoan một tấc cũng không rời. Nay thấy nàng ta lại ném Diệp Ngưng Hoan ở trong phòng tự mình đi ra đây, ngọn lửa kia liền bốc lên, bà trừng Lục Vân nói: “Ngươi ra đây làm gì, bên ngoài có nha hoàn trông chừng, muốn cái gì thì cho người đi lấy đi.”

Thụy nương vừa gào lên thì ánh mắt Sở Hạo liền liếc sang đây, Lục Vân cả kinh chân mềm nhũn quỳ dưới đất. Nàng ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Điện… Điện hạ, có mấy lời, nô tì muốn bẩm báo với ngài.”

Sở Hạo vung tay lên, Thụy nương đè nén cơn tức nói: “Ta đây qua xem một chút, nha hoàn ở đây không dùng được.” Nói xong, Thụy nương xoay người đi vào.

Lục Vân cúi đầu, thấp giọng nói: “Nếu phu nhân muốn bỏ trốn, lúc đi An Dương nghe thấy biến cố thì nên chạy rồi. Hà cớ gì còn muốn trở về tìm cái chết? Phu nhân quan tâm Lục đại nhân là thật, lại không phải tình yêu nam nữ.”

Sở Hạo không lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ nàng ta tiếp tục. Lục Vân lặng lẽ nhìn Sở Hạo, cúi đầu tiếp tục nói: “Điểm ấy nô tì dám lấy mạng cả nhà mình ra đảm bảo. Mười hai tháng giêng, bởi vì phu nhân muốn xuất phủ, nô tì từng phụng mệnh đi Lục phủ trước. Không nghĩ rằng Lục đại nhân xuất kinh làm việc, vì thế liền nói với quản gia của hắn Lưu Hưng, nói phu nhân muốn thay điện hạ đến nam phiên nhận chút ruộng đất, cần xử lý mấy tháng, muốn đại nhân trở về đừng truyền tin ra ngoài, im lặng chờ đợi là được. Nếu phu nhân có ý muốn đại nhân tới tìm, cần gì phải nói như vậy? Điện hạ đại hôn gấp rút, Lục đại nhân trở về tự nhiên sẽ hiểu. Phu nhân cần gì phải tránh người ta phái nô tì đi nhắn nhủ chứ?”

“Lá thư nàng ấy viết cho Sương Lăng viết cái gì, ngươi cũng biết?” Sở Hạo hỏi nàng ta: “Đã phái ngươi đi chuyển lời, cần gì phải viết thư nữa?”

Lục Vân lắc đầu: “Nô tì không biết được mấy chữ, nhưng mà lúc phu nhân để lại thư, nô tì cũng ở bên cạnh hầu hạ. Chỉ nghe phu nhân nói, Sương Lăng thẳng tính, nếu nghe được lời đồn chỉ sợ sẽ đuổi theo để hỏi đến cùng. Không thể không lưu lại thư cho hắn, để hắn an tâm.”

Lục Vân tiếp tục nói: “Lúc ấy phu nhân muốn đi An Dương một chuyến, nô tì e ngại phu nhân cố ý bỏ chúng ta đi, vì thế không chịu thả nàng đi. Nàng liền tìm nô tì mà nói, nói lần này hiếm khi ra ngoài, lại cách An Dương gần như thế, nếu không hồi hương xem một chút thì không thể an tâm.”

Lục Vân nói xong có chút khổ sở, nước mắt nhanh chóng rơi xuống: “Về sau nàng nói muốn mang thị vệ và nô tì cùng đi, nô tì mới thấy an tâm một chút. Trên đường đi, phu nhân nói vài câu tri kỷ với nô tì. Nàng nói, nếu cuộc sống lâu dài, thật là có lòng muốn chuyển tịch An Dương. Chỉ cầu hai bữa ấm no, nhiều thì sinh không mang theo đến chết cũng không thể mang theo, cũng không dùng được gì. Thứ điện hạ cho, lúc ấy không dám không cần, nhưng nay, cũng không thể không để ý đến phần tình cảm với nô tì. Nàng nói đợi thu xếp thỏa đáng xong, nếu điện hạ không triệu hồi, khi đó nàng liền chuyển tịch đi An Dương. Nàng nói, thứ nhất, An Dương chính là nguyên quán của nàng; thứ hai, An Dương tuy là đất phiên Quảng Thành, nhưng Quảng Thành sớm đã bị triều đình quản lý, ghi tên vào Ương Tịch, cho dù có việc, điện hạ cũng có thể dễ dàng tìm nàng, không thể coi là trốn; thứ ba, nếu sắp xếp ổn thỏa nhóm nô tì, nàng cũng có thể lánh xa ra một chút, tìm sự thanh tĩnh. Những ngôi nhà này đều do người của Nam Phong Vương quản lý, dù sao cũng không thể không qua lại với những người đó, nàng cảm thấy phiền toái…”

Sở Hạo cầm cây trâm, rất lâu sau cũng không nói gì.

Lục Vân rơi lệ: “Nàng không phải là một người không đếm xỉa đến sống chết của nô tài, là vì nàng…” Lục Vân im miệng, lại nói, “Người đời đều có điểm bất đồng, có vài người một khi làm nên tất nhiên không muốn nhắc lại cũng không chịu nổi những việc đã qua, không muốn qua lại với những người thấp kém để tránh mất thể diện. Nhưng phu nhân không phải như vậy, nàng chỉ muốn làm tiểu dân tự tại… Điện hạ, lúc trước ở Yên Ninh, nếu phu nhân muốn chạy trốn chẳng phải cơ hội tốt hơn sao? Sau mùng ba tháng mười một, phu nhân cho Thái Nguyệt Các lo liệu nội vụ, mà Lục đại nhân đúng là phụng mệnh đóng giữ, ngay cả Thụy cô cô cũng không ở đấy, sao khi đó không đi, lại phải chờ tới hôm nay?”

Lông mày Sở Hạo hơi giật giật, hắn rũ mắt nhìn Lục Vân. Thật là một nô tài khôn khéo! Nàng ta có lòng bảo vệ chủ, cũng không lỗ mãng, mà là tìm thời cơ tốt nhất để nói mấy lời này. Sớm, hắn không có kiên nhẫn nghe; chậm, sợ Diệp Ngưng Hoan không chịu đựng được.

Đạo lý này, hắn có thể hiểu được. Chỉ là lòng này vẫn băn khoăn!

Mọi việc đều không thua người khác, thắng chẳng qua là thời gian, Sở Chính Diêu nuôi nàng mười hai năm, vì thế nàng nguyện khoét cốt kéo gân, luyện thành điệu múa cướp hồn người.

Cho dù tình này không thể nào gửi gắm, vẫn nguyện ý đi Tịnh Viên, đền bù mười hai năm tình cảm này. Bằng không, với tính tình lỗ mãng của nàng thì cũng giở thói ngang ngược ở Nhã Nhạc Cư không đi. Nhưng nàng không làm vậy, nàng mang sự lỗ mãng đó đến Tịnh Viên, về phần đối với Vĩnh Thành Vương, nàng đã đến nơi đến chốn.

Sương Lăng quen biết nàng mười năm, bản thân nàng đã khó bảo toàn, còn vì hắn chu toàn khắp chốn. Chạy trốn bằng đường thủy ở Tịnh Viên, đều là nàng tự chủ trương, Sương Lăng hoàn toàn không biết. Cho đến khi hai người thành huynh muội, nàng lại không muốn làm hại tiền đồ của hắn. Cho Lục Vân đến chuyển lời, là sợ Sương Lăng nghe xong lời đồn thì muốn đuổi về phía nam.

Đây đều là sức mạnh của thời gian sao? Cho nên lúc ở Tiểu Vân Cư hắn mới có thể nói, ta nuôi nàng mười hai năm, mười hai năm! Nhưng ông trời chưa cho hắn mười hai năm thì hắn đã muốn đọ cao thấp với Sương Lăng. Thắng bại rõ ràng, nếu Sương Lăng chết, nàng cũng không sống!

Sở Hạo nhíu mày, đứng dậy: “Biết rồi, ngươi đi xuống đi.”

Lục Vân cũng không nói thêm nữa, thứ nên nói đều đã nói hết. Vương gia là chủ tử, tất nhiên là phải có thể diện của chủ tử, khi hắn chưa nuốt trôi cục tức này, nói cái gì cũng vô dụng. Nàng ta đã cố gắng hết sức nói những lời này vào thời điểm thích hợp, kế tiếp thì phải xem tâm tư Vương gia đối với phu nhân sâu đậm bao nhiêu.

Lại nói tiếp, vẫn là Lục Sương Lăng kia thật sự không bớt việc, nếu hắn không đuổi theo như vậy, thật là không có chuyện gì cả. Phụ lòng Diệp Ngưng Hoan thay hắn tính toán như vậy!

Sở Hạo vòng qua hoa viên đến chỗ Lục Sương Lăng ở, vừa đi vừa nghĩ trong đầu chuyện mấy ngày nay. Lục Sương Lăng đã hôn mê bảy tám ngày vẫn không tỉnh.

Chuyện Lục Sương Lăng bỏ chức mà chạy vẫn chưa công khai với bên ngoài, bên dưới Hành Vụ Thuộc có năm ti, Lục Sương Lăng là đình úy của Hình Ngục Ti, Đồng Tinh Hổ là ti thủ, là cấp trên của hắn.

Hình Ngục Ti của Hành Vụ Thuộc khác với Điều Hình Ti cấp dưới của Tuyên Luật Viện, bất kể án kiện của dân. Lục Sương Lăng trở về từ Định Châu, đi đến chỗ đình úy trước, lát sau mới về nhà, sau liền sai gia nô đưa thư từ quan cho Đồng Tinh Hổ.

Cái tên Lục Sương Lăng này tuy là thẳng tính, nhưng Sở Hạo vẫn tương đối hiểu hắn. Như loại hành vi thất thường này, tuyệt đối không thể là chỉ nghe chút lời đồn thì tựa như nổi điên mà đuổi theo Diệp Ngưng Hoan, trong chuyện này, có lẽ là có ẩn tình gì?

Hắn đang suy nghĩ thì thấy Lâm Tịnh từ trong chỗ Sương Lăng đi ra.

Lâm Tịnh thấy hắn, tiến nhanh tới hành lễ: “Điện hạ, hắn còn chưa tỉnh.”

Sở Hạo không dừng bước, vừa đi vào chỗ Sương Lăng vừa nói: “Ngươi đi Lục phủ một chuyến, gọi quản gia nhà hắn tới, hình như là họ Lưu.”

Lâm Tịnh khẽ lên tiếng: “Dạ.”

Lâm Tịnh còn chưa xoay người thì nghe thấy tiếng ồn cách đó không xa, có tiếng của Thụy nương, hình như đang cằn nhằn phân phó người gọi đại phu.

Sở Hạo nghe được, trên mặt thêm vài phần lạnh lùng. Hắn không nói hai lời đã xoay người bước đi, Lâm Tịnh nhìn bóng dáng vội vã của hắn, ngón tay âm thầm nắm chặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play