Không lâu sau, Liễu Chi Lan và Mộc Vãn Tình đồng thời trở về, liền gặp Thanh Từ đang yên ổn ngồi ở trên ghế vuông, cười như không cười nhìn hai mẹ con đang đi vào!
Ánh mắt Liễu Chi Lan có chút nheo lại, ẩn giấu sát ý trong đó, còn Mộc Vãn Tình rốt cuộc không kiềm chế được, vội vàng chạy lên, lúc thì nâng lên bình gốm sứ bạch ngọc thượng hạng, lúc lại chạy đến trước mặt gốc san hô màu đỏ đã bị phá hư, cuối cùng, lúc nhìn thấy bức tranh sơn thủy mình thích nhất bị xé thành mảnh vụn rốt cuộc gào lên!
" Đây là có chuyện gì? Là ai làm! "
Mộc Vãn Tình vọt tới trước mặt Thanh Từ, chỉ vào bức tranh đã rách nát trong tay lớn tiếng chất vấn.
Còn Thanh Từ lại không thấy một tia bối rối, dương dương tự đắc hất cằm, chỉ hướng hai ma ma đang đứng ở xa xa:
" Hai người bọn họ đập!"
" Ngươi nói bậy! Hai bà ta sao dám làm vậy chứ?"
Mắt Mộc Vãn Tình đỏ hồng nhìn thoáng qua hai người ma ma.
" Vậy ta làm sao dám? Nếu ta dám động thủ, hai ma ma kia còn không lột da ta ra, hai người nói muốn giá họa cho ta, đến lúc đó sẽ khiến chủ mẫu hảo hảo giáo huấn ta một chút, ta nhìn những thứ này bị đập thật sự rất đáng tiếc, nhưng ta thế đơn lực bạc, không có cách nào ngăn cản hai người kia! "
Thanh Từ dường như không ngần ngại nói ra, hết sức nghiêm mật.
Ngực Mộc Vãn Tình kịch liệt phập phồng, một tay chỉ vào Thanh Từ nói không ra lời.
Hai ma ma kia nghe Thanh Từ nói xong, vội vàng quỳ trên mặt đất, mở miệng giải thích:
" Phu nhân, tiểu thư, thật sự oan uổng, hai người lão nô đi theo phu nhân nhiều năm như vậy, làm sao có gan làm ra những việc này! Mong phu nhân minh xét cho!"
Thanh Từ chỉ hờ hững đứng dậy, vẻ mặt kiêu căng lướt qua trước mặt Mộc Vãn Tình, chậm rãi mở miệng nói với Liễu Chi Lan:
" Phu nhân, Ngũ tiểu thư còn đang chờ ta, ta liền cáo từ trước."
Sắc mặt Liễu Chi Lan từ đầu đến cuối đều không để cho người ta nhìn ra biến hóa gì, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện cơ bắp trên gương mặt đã cứng ngắc.
Thanh Từ bước qua Liễu Chi Lan đi ra ngoài cửa, hai mắt Mộc Vãn Tình như muốn nứt ra, lớn tiếng mở miệng nói:
" Ngươi đứng lại đó cho ta! Hôm nay ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi nơi này nửa bước!"
Thanh Từ nhếch miệng, dư quang lại nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Liễu Chi Lan, ngay lúc Mộc Vãn Tình muốn mở miệng lần nữa, Liễu Chi Lan rốt cuộc lên tiếng:
" Vãn Tình, im ngay! Để cho nàng ta đi!"
" Mẹ!"
Mộc Vãn Tình không dám tin nhìn mẹ của mình.
Thanh Từ nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài, chỉ là vừa ra khỏi cửa Chi Lan viện, liền thay đổi sắc mặt, cực kì nghiêm túc, hôm nay nàng phách lối đập phá Chi Lan viện như vậy vì muốn thăm dò Liễu Chi Lan, tiểu thư nói, nếu như Liễu Chi Lan nghĩ hết biện pháp trừng trị mình một phen, thì cũng bình thường.
Còn nếu Liễu Chi Lan cái gì cũng không nói, thậm chí không đi truy cứu, liền chứng minh bà ta đang mưu đồ gì đó! Hơn nữa nhất định không giống bình thường, hôm nay chọc giận Liễu Chi Lan, vì muốn bà ta có hành động, chỉ có như vậy tiểu thư mới phát hiện được mục đích của Liễu Chi Lan!
Mộc Tịch Bắc nghe Thanh Từ nói xong liền khẽ gật đầu, lập tức mở miệng nói:
" Điều tra xem hai ngày này, Liễu Chi Lan mang người nào đến, còn có hai vị công tử phủ Liễu Thượng thư có động tác gì không."
Phụ thân Liễu Chi Lan là Lại bộ Thượng thư của Tây La, tương đương chức quan nhị phẩm, mà Lại bộ có thể xưng là đứng đầu lục bộ, cho nên Liễu gia quyền thế ngập trời.
Liễu Thượng thư có hai trai hai gái, Liễu Chi Lan đứng hàng thứ hai, phía trước có một ca ca, phía sau là một muội muội, sau nữa còn một đệ đệ, dòng chính Liễu gia cũng không nhiều người, chỉ là có thêm một ít bàng chi (họ hàng) sai tiết, tạo thành đội hình khổng lồ, nhưng nói cho cùng, quyền lợi trung tâm vẫn tập trung ở trên dòng chính Liễu gia.
Mộc Tịch Bắc lấy ra ngân phiếu một ngàn lượng, giao cho Thanh Từ:
" Quá nhiều người, ngươi sẽ rất bận, tìm người đến hỗ trợ."
Thanh Từ cũng không khách khí, gật gật đầu, lúc trước mấy thủ hạ ở bên cạnh An Nguyệt Hằng, rất nhiều cao thủ đều nhờ tiền tìm tới, một ngàn lượng xác thực không nhiều, tuy nhiên chỉ đơn giản giám thị mấy người, điều tra hai chuyện, nhiêu đó là đủ rồi.
Sau khi Thanh Từ rời đi, Mộc Tịch Bắc cũng không đi nghỉ ngơi, ngồi ở trước bàn không ngừng ma sát chén trà bạch ngọc trong tay, đôi mắt hơi nheo lại, cẩn thận ngẫm lại mục đích mấy ngày này của Liễu Chi Lan.
" Họa sĩ? Yêu đương vụng trộm? "
Mộc Tịch Bắc tự mình lẩm bẩm.
" Họa sĩ vẽ tranh? Nhưng yêu đương vụng trộm tại sao lại phải tìm một họa sĩ chứ? "
Nếu là người nhà nghèo ở đế đô chẳng phải tốt hơn sao, đặt mình ngay dưới mí mắt của bà ta, chẳng phải sẽ càng an tâm, nhưng nếu vì muốn đuổi mình ra khỏi đế đô tại sao lại dùng một tên họa sĩ? Là muốn Mộc Chính Đức ở ngoài tầm với?
Mộc Tịch Bắc đứng lên, đi tới trước cửa sổ đẩy ra cửa sổ, một trận gió thu thổi tới, làn gió ẩm thấp lành lạnh bao phủ khắp người, ôm lấy cánh tay, nhìn cảnh sắc chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đã héo tàn héo rũ, không khỏi than thở thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Mấy ngày trước đây lúc vẽ tranh còn được xưng tụng muôn hồng nghìn tía, chỉ mới mấy ngày, tất cả đều đã khô héo.
Nhìn cành cây lay động, Mộc Tịch Bắc đột nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi cười nói:
" Đông đi xuân đến, mới là ngày lành trăm hoa đua nở!"
Hai ngày sau, Thanh Từ rốt cuộc trở về.
Mộc Tịch Bắc im lặng nghe Thanh Từ báo cáo, sau đó lộ ra ý cười, quả nhiên giống như mình đã nghĩ!
Thanh Từ có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy chủ tử nhà mình vẫn bình tĩnh, phần xao động bất an trong lòng cũng liền biến mất.
Thư phòng Phủ Thừa Tướng.
" Chủ tử, trong cung có người truyền đến tin tức, Thánh thượng tuyển phi sắp đến, trong số bức tranh đưa đi có hình vẽ của Ngũ tiểu thư, hình như đã vào vòng trong! "
Một hắc y nhân quỳ trên mặt đất, không thấy rõ dung mạo.
Mộc Chính Đức vừa nghe xong liền vỗ mạnh một chưởng xuống bàn, khiến mực nước ở trong nghiên đều văng ra:
" Không phải đưa đi là bức hoạ của Mộc Vãn Tình àh? Sao bây giờ lại biến thành Bắc Bắc!"
Hắc y nhân thật lòng trả lời:
" Nghe nói do Đại công tử Liễu gia động tay động chân trong đó, bức hoạ của Mộc Vãn Tình còn ở, nhưng cũng bỏ thêm bức hoạ của Ngũ tiểu thư vào!"
Mộc Chính Đức chắp tay sau lưng, đứng lên:
" Ngươi lui xuống trước đi."
Sau khi hắc y nhân lui ra, Mộc Chính Đức đi tới đi lui trước bàn nửa canh giờ, tuyển tú quy định tuổi tác phải từ mười ba đến mười chín tuổi, bây giờ Bắc Bắc vừa đúng mười ba, sau khi vào cung, đầu năm nay sẽ gặp mặt Thánh thượng để tiến hành điện tuyển, đến lúc đó cũng mười bốn rồi, vô luận như thế nào, cũng không thể từ chối được.
Nếu đương kim Hoàng đế nắm đại quyền trong tay, hoặc tuổi còn nhỏ chút, Mộc Chính Đức cũng có thể tạm chấp nhận, nhưng bây giờ Hoàng đế cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, sau khi tiến cung, Mộc Tịch Bắc sẽ vô duyên vô cớ trở thành quân cờ tranh quyền đoạt thế giữa Hoàng Đế và An Nguyệt Hằng, đến lúc đó Hoàng đế sẽ dùng tính mạng Bắc Bắc ép buộc mình đứng về phía ông ta, mà trong hậu cung lại có vị Quý phi Ngũ gia áp chế Bắc Bắc, ép buộc mình đứng về phía An Nguyệt Hằng.
Vô luận đứng ở bên nào, mạng sống của Mộc Tịch Bắc đều như treo trên sợi tóc!
Trong lòng Mộc Chính Đức rất rối loạn, nước cờ này của Liễu gia quả thật đi rất tốt, chắc chắn do việc Bắc Bắc ở phủ Thừa Tướng đã chọc giận Liễu Chi Lan, nên Liễu Chi Lan tính cả Liễu gia muốn dùng Mộc Tịch Bắc buộc mình lựa chọn ra một cái, vừa trừ bỏ được cái đinh trong mắt, lại lấy lòng Ngũ gia.
Mà cho dù ông đứng ở phía Hoàng đế, hay là đứng ở bên cạnh An Nguyệt Hằng, Mộc Tịch Bắc đều phải chết không nghi ngờ gì! Nếu như đứng ở bên Hoàng đế, chắc chắn Hoàng đế sẽ không bảo hộ Mộc Tịch Bắc, mà để Ngũ quý phi tùy ý giết chết Mộc Tịch Bắc, cứ như vậy, mình vì oán hận Ngũ gia, nhất định dùng cả tính mạng trung thành với Hoàng đế.
Đồng dạng, nếu mình đứng ở bên phía An Nguyệt Hằng, rất có thể Hoàng Đế sẽ giết Mộc Tịch Bắc, còn mình thì vững vàng cột chung một chỗ với An Nguyệt Hằng.
Mà tất cả điều này, đều quyết định bởi một cơ sở, đó là sự sủng ái của ông dành cho nữ nhi!
Mộc Chính Đức có chút ảo não, tất nhiên do mình sủng ái Mộc Tịch Bắc bị bại lộ quá sớm, mới dẫn đến tình trạng sấm sét giữa trời quang như vậy!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta muốn hộc máu, hậu trường bên này của ta bị động kinh, truyền đi không được, liền để mẹ ta giúp ta truyền, mới chỉ điểm hai điểm thì mẹ ta liền hiểu rõ, ta xem xét lại, liền muốn phun cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, mẹ ta lại đem toàn bộ bưu kiện của ta dán lên, phía trên bài văn không phân biệt được đoạn nào, còn có bối cảnh âm nhạc gì đó... Rồi cái gì mà bưu kiện gửi đi... Người gửi thư... Quả thật là sấm sét cuồn cuộn, mà càng bi thống hơn là, sau khi mẹ ta trải qua gian khổ giúp ta truyền đi, ta dùng trình duyệt mới, kết quả ta cũng có thể truyền, nhưng vấn đề là mẹ ta truyền cái kia tạm thời xóa không được! Ngày mai phải dậy thật sớm để xóa bỏ. Đắng a, nhìn xem ta nhiều kính nghiệp, ba giờ sáng a, hu hu, cầu an ủi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT