Thời An đã xoa xoa tay, chuẩn bị sẵn sàng.
Hôm nay nàng muốn đi đến nơi là - Vùng đất Hắc Ám truyền thuyết.
Tôn Thiên Vũ khuyên can hết lần này đến lần khác, Thời An vẫn không chống lại được sự cám dỗ của tiền bạc.
Tông chủ cũng phải ăn cơm mà.
Thế là, hai người mua hai cái mặt nạ đeo lên, tìm đến một lối vào cực kỳ khiêm tốn nằm ở con hẻm phía sau phố ẩm thực.
Hai người bảo vệ mặc đồ đen ở cửa, ánh mắt giao nhau, có thể cảm nhận được áp lực mà đối phương mang lại.
Rõ ràng, người bảo vệ cũng rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn bọn họ.
Nếu không thì khu vực xám này, dựa vào văn minh lịch sự, tuân thủ pháp luật làm sao mà giữ vững được.
Đối phương nhìn bọn họ còn trẻ tuổi và non nớt, trực tiếp cho đi vào.
Lối đi hẹp và sâu, có thể cứ thế đi xuống.
"Sâu quá!"
Góc cầu thang cũng rất hiểm ác.
Cho đến mấy trăm mét sau, không gian hẹp đột nhiên mở rộng, bên trong ồn ào náo nhiệt.
Khói lượn lờ, ngoài đấu trường sáng đèn, những nơi khác thì mờ ảo và trụy lạc.
Không khí rất tệ, nhưng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của khán giả, các ngôn ngữ khác nhau đan xen vào nhau, gào thét cổ vũ.
"Cố lên! Cố lên! Cố lên!"
"Giết hắn! Giết hắn!"
"Ôi Chúa ơi!"
"Đánh nát hắn! Tấn công hạ bộ!"
Phần lớn mọi người đều che giấu dung mạo thật, quyết đấu hoặc đặt cược đều có thể ẩn danh.
Chỉ là vì đánh cho đã ghiền cũng vì xem cho đã ghiền, lên đấu trường hoặc đối chiến cơ giáp thì cần ký giấy cam đoan sinh tử.
Bọn họ đến đây mấy phút, đã có không ít đài đấu đưa những người thi đấu đầy máu, mất ý thức, sống chết không rõ ra ngoài.
"Tầng này là đấu trường, tầng dưới là đấu trường cơ giáp, còn có sòng bạc nữa."
"Ta muốn xem đấu trường cơ giáp trước, đi."
Từ khi đến vũ trụ, Thời An chỉ mới nhìn thấy cơ giáp trên tivi.
Đi qua đấu trường, ngồi thang máy xuống một tầng.
Còn chưa xuống tới nơi, tiếng kim loại va chạm khổng lồ đã vang lên.
"Ầm!"
Cửa thang máy vừa mở ra, không gian tầng này rất lớn, ít nhất có mấy chục mét cao.
Đập vào mắt là cái khổng vật hình người bằng kim loại đứng sừng sững, tràn đầy khoa học kỹ thuật và sức mạnh.
"Đây là cơ giáp sao?"
Khối khổng lồ trước mắt toàn thân lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo và không thể phá vỡ, sự tồn tại của nó dường như là một sự thách thức táo bạo đối với các quy luật tự nhiên.
Đôi chân chắc khỏe, dường như có thể dễ dàng dẫm nát mọi trở ngại, mỗi bước đi đều kèm theo mặt đất rung nhẹ, giống như bước chân của mãnh thú cổ đại, khiến người ta sinh lòng kính sợ.
Đầu gối và mắt cá chân được trang bị cấu trúc khớp nối phức tạp, đảm bảo sự linh hoạt và ổn định trong hành động của nó.
Đầu và vai được che phủ bởi những tấm giáp dày, bảo vệ khoang lái và lõi năng lượng ở ngực.
Hai cánh tay to lớn, được trang bị các hệ thống vũ khí các loại, từ lưỡi dao sắc bén đến pháo hạng nặng, không có gì không thể hiện rõ năng lực chiến đấu của nó.
Vừa uy mãnh vừa tràn đầy cảm giác khoa học kỹ thuật.
"Đây là cơ giáp cấp C!"
Nghĩ cũng phải, đối mặt với tinh thú khổng lồ, dị thực, còn có trùng tộc tràn lan, nếu không có sự trợ giúp của cơ giáp, làm sao có thể phát huy sức chiến đấu của con người?
Sự tồn tại của cơ giáp, chính là hiện thân của khoa học kỹ thuật và sức mạnh, là kết tinh của trí tuệ và dũng khí của con người.
Thời An còn chưa kịp suy nghĩ, đối phương đã bắn một phát đạn tới.
Nếu không có lá chắn bảo vệ trong suốt cứng rắn, có lẽ tất cả khán giả đều sẽ bị đạn pháo xé thành mảnh vụn.
Hai cỗ cơ giáp tiếp tục va chạm, tóe lửa, khán giả bên cạnh gần như xé toạc cổ họng.
Máu nóng, dũng khí, sức mạnh, khoa học kỹ thuật đan xen vào nhau.
Phải nói, Thời An cảm nhận được sự run rẩy và chấn động từ sâu thẳm linh hồn.