“Hắn chưa từng gặp chúng ta, nhất thời hồ đồ rồi, con không thể một cơ hội cũng không cho ca ca con chứ! Con đứa nhỏ này sao lại ác độc như vậy? Con suy nghĩ cho mẹ con một chút, bà ấy cả đời này đã khổ sở biết bao, đến lúc chết vẫn còn nhắc tới ca ca con, bà ấy mới đi được bao lâu? Nếu như bà ấy biết chúng ta hại ca ca con, con nói bà ấy có thể nhắm mắt sao!?” Chu phụ nhớ tới thê tử, cũng cảm thấy rất áy náy, nhất thời nước mắt tuôn rơi đầy mặt.
Tiêu Vân Chước đứng ở trong cái sân sát vách, lẳng lặng nhìn.
Linh hồn của Miêu thị, từ tối hôm qua đã vô cùng bạo động, lúc khóc lúc tức giận, lúc hối hận, rồi lại tức giận, phức tạp chưa từng thấy bao giờ như vậy.
Tiêu Vân Chước cũng không trấn an.
Đó là hai mươi năm của Miêu thị, nàng cảm thấy mình không có bản lĩnh lớn như vậy, có thể dăm ba câu đã khiến cho đối phương bình tĩnh trở lại.
“Con chính là nghĩ đến mẹ, cho nên con mới chịu báo án!” Yên Chi cũng tức khóc lên: “Cha, hắn xứng với sự lo lắng của mẹ con hai mươi năm sao?! Nhà chúng ta nghèo, hắn không nhận chúng ta cũng không sao, kiểu người như nhà chúng ta, cũng không tranh nổi, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến hắn cái gì, nhưng hắn trực tiếp lấy mạng chúng ta! Hôm qua nếu không phải sát vách có mấy vị ân nhân ở, chúng ta còn mạng sao? Chẳng lẽ cả nhà chúng ta phải chết sạch sẽ, mới coi như xứng đáng với mẹ con?”
“Cha, con cũng không còn nhỏ nữa, người có nghĩ tới con không? Con cũng là con của người mà?” Yên Chi thấy cha nàng nhấc chân đi ra bên ngoài, sau khi gọi một tiếng, trực tiếp khóc rống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT