Tiền bạc mà cha nương Hổ Tử để lại không khó tìm, trước đó nàng đã tính một quẻ, hẳn là ở góc bếp, có lẽ là bị cỏ khô hoặc gạch che lại, chỉ cần đào lên là được.
Người câm kia co rúm người lại, lắc lắc đầu.
Tiêu Vân Chước biết, người này là bị Lương chưởng quỹ làm cho sợ hãi.
“Ngươi yên tâm, cho dù cha nương ngươi không còn nữa nhưng vẫn còn người thân trong tộc. Người nhà ngươi đã đi lâu như vậy rồi, thế mà nhà cửa vẫn còn được giữ gìn ở đó, đó là bởi người thân trong tộc đều là người tử tế. Nếu ngươi trở về, dù không được người khác chăm sóc nữa nhưng cũng sẽ không bị ức hiếp. Ngươi phải biết rằng không phải là ngươi không có đường lui, ngươi đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có đủ khả năng sống một cuộc sống bình thường, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” Tiêu Vân Chước giải thích.
Đệ đệ bị câm của Hổ Tử vẫn luôn lo rằng nếu rời khỏi đây thì cậu sẽ chết.
Trước đây Hổ Tử vẫn muốn đệ đệ rời khỏi đây, nhưng hiện tại thiện đường đã trở thành của Tiêu Vân Chước, Hổ Tử không cần phải lo lắng nữa, Tiêu Vân Chước có thể giúp chuyển lời.
Những hài tử trong này vẫn còn nhỏ tuổi, lại bị Lương chưởng quỹ che mắt nên không thể đưa ra phán đoán chính xác được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT