Ở nhà, khi nấu cơm, Đường Tiêu Tiêu sẽ để bọn nhỏ chơi ở chỗ mà cô vó thể quan sát được. Hiện giờ bọn nhỏ đã có thể đi được một đoạn ngắn, cô chỉ cần đề phòng để bọn chúng không bị va chạm là được.
Tống Cảnh Chi cúi người, một tay bế con trai, một tay bế con gái: “Ở nhà có nghe lời mẹ không?”
“Cha-” Tuy bọn nhỏ vẫn chưa nói sành sỏi nhưng đã phân biệt được cha và mẹ.
“Anh cảm thấy so với những đứa bé cùng tuổi, bọn nhỏ nhà mình thông minh hơn một chút.” Anh nhìn vê phía cô vợ nhỏ mà kiêu ngạo nói.
Đứa bé nhà Tiêu Kiệt Minh ra đời trước cặp song sinh long phượng nhà anh hơn nửa tháng nhưng bây giờ còn chưa biết nói.
“Bởi vì cặp song sinh long phượng nhà mình có bạn đồng hành cho nên biết nói chuyện và biết đi sớm cũng là bình thường.” Đường Tiêu Tiêu dọn thức ăn lên bàn: “Lat nữa ăn cơm xong, anh hãy mang một phần thịt kho đến cho cha nhé, để buổi tối ông ấy hâm nóng lại ăn.”
Cách đây một khoảng thời gian, mẹ Đường đã đến quân khu Đông Bắc chăm sóc con dâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play