Lúc ấy, Tống Kiến Quốc đề nghị mỗi nhà cử ra một thanh niên khỏe mạnh lên núi, chính bà ta là người phản đối đầu tiên và cũng đồng ý không chia thịt. Bây giờ, người đổi ý cũng là bà ta.
Thật ra, lúc đó Tống Kiến Quốc cũng đã nói rằng không lên núi sẽ không được chia thịt. Đó là bởi vì mặc dù những năm qua ngẫu nhiên cũng có tình huống ở trên núi, nhưng bọn họ chưa bao giờ săn bắt được động vật lớn giống như bây giờ.
Lần này, chỉ có người đã lên núi mới biết Tống Cảnh Chi đã bắt được nhiều gà rừng và thỏ rừng như thế nào. Đương nhiên là bọn họ cũng sẽ không nói ra bên ngoài, cho nên những năm qua nói không phân chia mọi người cũng đều sẽ không nói gì cả.
Bây giờ, nhìn thấy ba con lợn lớn và ba con lợn bé này tổng cộng hơn mấy trăm cân, ai thấy không tham được chứ?
“Vậy mọi người muốn chia thịt như thế nào?” Tống Kiến Quốc nhìn về phía những người dân trong thôn.
“À thì, cho mọi người nếm thử vị là được. Dù sao cũng là đoàn người phí sức giết được và cực khổ khiêng xuống núi.” Có người trong nhà không cử thanh niên khỏe mạnh lên núi nói.
Thật ra, hau hết mọi người đều nghĩ rằng năm nay có thể sẽ không được phân chia thịt heo nên muốn dính một chút mùi tanh của thịt lợn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT