Sơn Thải Văn cũng nói: “Đúng, là trúng độc!”
Lâm Diệu Diệu ngạc nhiên, nhướng mày, kinh ngạc nói: “Trúng độc?”
Đinh Dương nhìn người kia vài giây, quay đầu nhìn về phía Lâm Diệu Diệu, trịnh trọng nói: “Nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ là ăn nấm độc ở bên ngoài khách sạn.”
“Trong núi có rất nhiều nấm, những người có năng lực mỗi lần đi làm nhiệm vụ, có thời gian rảnh thì sẽ tiện tay hái ít nấm về, có loại giữ lại ăn, có loại bán cho người trong căn cứ. Lúc hái nấm rất có thể mang về nấm độc, mà trong số những nấm độc này, có một phần sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.”
Lâm Diệu Diệu nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn, múa may quay cuồng của người đàn ông, khóe miệng hơi giật giật.
Chợ giao dịch ở căn cứ Đông Bắc cũng có bán nấm. Mùa thu bán nấm tươi, còn mùa khác bán nấm khô, nhưng số lượng ít và giá đắt, Miêu Đan chưa bao giờ mua, nàng cũng không biết nấu ăn với nấm.
Sau này có khách sạn, muốn ăn món nấm thì có thể tùy ý ăn ở nhà ăn mà không tốn tiền, nàng càng không nỡ tiêu tiền oan để mua nấm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT