Trong lúc ăn, Lục Trúc Tây muốn chuyển hướng sự chú ý của Lâm Diệu Diệu, bèn tìm chuyện để nói, kể cho nàng nghe những chuyện bát quái giật gân xảy ra trong trường thời học sinh.
Ăn đến giữa chừng, hai cô gái trẻ tuổi bước vào căng tin, vừa chọn món ăn vừa trò chuyện.
“Tức chết ta! Tức chết ta! Tức chết ta! Sao bọn họ có thể nói như vậy, thật là đứng núi này trông núi nọ, nếu đổi lại là bọn họ xem, bọn họ còn nói lời cay nghiệt nữa không.”
“Còn nói ‘thiên hạ không có cha mẹ nào là không tốt’, bất kể cha mẹ làm gì đều nên tha thứ, ta khạc nhổ khạc nhổ, thôi đi, lừa gạt ai chứ? Không nhìn xem lão bản Lâm trước kia sống cuộc sống của con người sao.”
“Nếu là ta, ta sẽ vứt tro cốt của hắn vào thùng rác, rác thì nên ở trong thùng rác, cái thứ gì chứ. Loại người như vậy mà còn tha thứ, người trên diễn đàn thật là có bệnh.”
“…”
Trong căng tin không có nhiều người, hai cô gái cũng không hạ giọng, thêm vào đó là căng tin vắng vẻ, trống trải, khiến giọng nói của họ càng thêm lớn. Lâm Diệu Diệu và Lục Trúc Tây cách xa vẫn có thể nghe rõ họ đang nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play