Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt đau khổ tuyệt vọng của người nhà họ Lâm, trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác hả hê. Chỉ có cảm giác hả hê này mới có thể vá lành những vết thương mà bọn họ gây ra cho nàng.
Nếu nói tại sao nàng lại đối xử quá đáng với bọn họ như vậy, thì chỉ có thể trách lúc trước bọn họ đã đối xử tàn nhẫn với nàng như thế nào.
Lúc trước, bọn họ chỉ cần để lại một chút dư địa, nàng đều sẽ nhớ ơn cũ mà tha thứ cho bọn họ, đáng tiếc bọn họ đã không làm vậy, không một ai cả.
Miêu Đan kích động nói: "Ai nói Hâm Hâm chết rồi? Con trai ta không chết, chỉ là mất tích thôi."
Lâm Diệu Diệu cười nói: "Ồ? Thì ra là mất tích sao? Cái đó khác gì chết chứ? Nhiệt độ bên ngoài thấp như vậy, khó mà thức qua một đêm nhỉ?"
Nhìn sắc mặt Miêu Đan dần mất đi huyết sắc, há miệng nhưng không nói nên lời, Lâm Diệu Diệu lại nói: "Ngươi xem, bản thân ngươi cũng biết mà, cho nên mới vài ngày ngươi đã vội vã đến tìm ta."
Miêu Đan nhớ tới mục đích đến đây, đột nhiên nói: "Đúng, là mẹ có lỗi với ngươi, ngươi có thể đừng so đo với mẹ không? Chuyện trước kia đều đã qua rồi, từ nay về sau, mẹ sẽ trông cậy vào ngươi, nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT