“Đi ra ngoài.”

Đó là lời đầu tiên Hoắc Hàn Đình nói khi bước vào phòng.

Đi ra ngoài?

Những người ở đây chỉ ước có thể biến đi càng nhanh càng tốt, đi càng xa càng tốt, để đỡ phải trở thành cá trong chậu. Chẳng trách vừa rồi Trần Mạn Tư bỏ chạy nhanh hơn cả thỏ, cô ta đã biết rõ Hoắc Hàn Đình sắp đại khai sát giới rồi.

Mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Phó Ngọc. Phó Ngọc cúi đầu, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, thon gầy. Ánh mắt Hoắc Hàn Đình không tự chủ được dừng lại trên đó, chẳng thể rời đi, theo bản năng anh nắm lấy cánh tay cô.

Dáng người cô hơi đầy đặn, cánh tay mập mạp và trơn láng, khi nắm chặt, năm ngón tay sẽ hằn sâu vào, như thể muốn lún vào tận xương thịt cô.

Phó Ngọc khẽ nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn với hành động vượt giới hạn của anh, nhưng ngại vì sự giáo dưỡng và tình thế, nên không dám mở lời. Đôi môi đỏ mọng xinh xắn khẽ chu ra.

Anh vừa cảm nhận được xúc cảm nơi đó.

Rất mềm, rất trơn.

Hẳn là, cũng rất ngon miệng.

Trái tim Hoắc Hàn Đình như bị ai đó siết chặt.

Lần đầu tiên anh có những ý nghĩ chưa từng xuất hiện.

“Cô không phải nói muốn giúp tôi giặt sạch sao? Sẽ không phải chỉ là nói cho có lệ chứ?”

Nghĩ đến nhiệm vụ công lược, Phó Ngọc mím môi.

“Đương nhiên là không phải.”

Sự nghiệp của Hoắc thị trải rộng khắp trong và ngoài nước, sau khi nghỉ hưu, ông cụ càng giao phần lớn gánh nặng của Hoắc thị cho anh. Việc bay khắp thế giới là chuyện bình thường đối với Hoắc Hàn Đình. Ngay cả trên máy bay riêng, anh cũng phải gọi điện họp để xử lý công việc của tập đoàn.

Ông cụ đã dạy dỗ anh từ nhỏ rằng thời gian rất quý giá, cần phải dành cho những người và việc có giá trị.

Vì vậy, khi Hoắc Hàn Đình đưa Phó Ngọc về nhà, rồi còn lên lầu đứng ở cửa, chính anh cũng cảm thấy thật khó tin.

Phó Ngọc sống trong một căn hộ độc thân, một tầng có hơn 20 hộ. Tường cách âm không tốt, vừa bước vào đã có thể nghe thấy những âm thanh gợi cảm từ phòng bên cạnh.

Phó Ngọc đã quen, cô gõ hai cái vào tường, lạnh nhạt nói: 

“Anh đợi một lát.”

Cô rót cho Hoắc Hàn Đình một ly trà nóng, sau đó cầm quần vào phòng vệ sinh, ngâm vết bẩn, giặt sơ rồi cho vào máy giặt.

Tiếng nước ào ào từ phòng vệ sinh vọng ra, Hoắc Hàn Đình khẽ nhíu mày. Anh có tật xấu là mất ngủ, ngày hôm qua vì xử lý công vụ mà thức trắng đêm. Vốn dĩ cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng khi vừa bước vào nhà Phó Ngọc, anh liền cảm thấy mí mắt thật nặng, buồn ngủ quá, thật muốn ngủ.

Khi Hoắc Hàn Đình tỉnh lại, Phó Ngọc đã đi làm, chỉ để lại trong phòng một mùi hương đặc trưng của cô, thơm thoang thoảng khắp mọi nơi.

Chiếc quần tây đã được giặt sạch đặt trong tầm tay Hoắc Hàn Đình, bên cạnh còn có một ly sữa đậu nành nóng.

Hoắc Hàn Đình vươn vai, đã lâu rồi anh không được ngủ một giấc thoải mái như vậy.Rõ ràng tất cả những điều này, đều là vì Phó Ngọc. 

Trợ lý nhìn thấy Hoắc Hàn Đình thần thái tươi tỉnh bước ra từ phòng Phó Ngọc, ý vị sâu xa mà nháy mắt.

Vài ngày sau, Trần Mạn Tư vẫn không có tin tức gì của Hoắc Hàn Đình. Xem ra cô đã thoát khỏi tên nam chủ bệnh hoạn đó rồi.

Cô cố ý đi tìm Phó Ngọc để hỏi dò về tình hình đêm hôm đó.

Nghe Phó Ngọc nói cô đã đưa Hoắc Hàn Đình về nhà, mà Hoắc Hàn Đình cũng không làm gì cô, Trần Mạn Tư càng yên tâm.

Hoắc Hàn Đình sẽ không để ý đến Phó Ngọc.

Hai người đang ăn trưa, điện thoại của Cố Hoài gọi đến.

Là gọi cho Phó Ngọc.

Hai người là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp, Phó Ngọc đi làm, còn Cố Hoài thì khởi nghiệp làm ông chủ, hiện tại cũng có một công ty nghiên cứu và phát triển nhỏ.

Có khi gặp vấn đề về nghiệp vụ, Cố Hoài sẽ tìm Phó Ngọc để cầu cứu.

Mặc dù Trần Mạn Tư cũng học chuyên ngành Khoa học Máy tính ở nước ngoài, nhưng ngay khi tốt nghiệp, kiến thức của cô đã trả hết cho thầy cô.

“Đến công ty của anh sao?”

“Đúng vậy, có một khối mã số đã thử đi thử lại vài lần mà vẫn báo lỗi, chỉ có thể nhờ em ra tay thôi.”

“Em...”

Mối quan hệ giữa Trần Mạn Tư và Cố Hoài đang tiến triển tốt. Cố Hoài là một người đàn ông lịch lãm, khi chạm vào tay cô, anh ấy luôn rất lý trí và kiềm chế. Nhưng Trần Mạn Tư luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Giữa hai người, dường như thiếu một chút nhiệt huyết. Vì vậy, khi nghe Cố Hoài chủ động mời Phó Ngọc tăng ca, cô lập tức cắt ngang.

“A Hoài, em cũng học chuyên ngành Khoa học Máy tính, Phó Ngọc dạo này rất bận, để em đi giúp anh nhé.”

Nam thanh nữ tú, nửa đêm, ở chung một phòng. Trần Mạn Tư không tin Cố Hoài có thể "ngồi trong lòng mà vẫn không loạn".

Phó Ngọc liếc nhìn Trần Mạn Tư một cái, rồi nói theo cô: 

“Đúng vậy, dự án của tôi gần đây cũng đang trong giai đoạn thử nghiệm, rất bận.”

“Vậy... vậy được rồi.”

Trần Mạn Tư đầy vẻ áy náy nhìn về phía Phó Ngọc, nhưng cô cũng không cảm thấy mình đã cướp đi người đàn ông của Phó Ngọc. Cố Hoài vốn dĩ là của cô.

Nhưng cô vẫn mua món bánh tart trứng yêu thích của Phó Ngọc, không biết là xuất phát từ tâm lý mặc cảm tội lỗi, hay vì lý do nào khác.

Tính cách của Phó Ngọc từ trước đến nay là không tranh không giành, huống hồ, kiếp trước cô cũng không biết mình sẽ ở bên Cố Hoài. Cho nên, Phó Ngọc sẽ không trách cứ cô…

Khi Trần Mạn Tư đang tự an ủi mình, cô nghe thấy nhân viên đi ngang qua hô lên: 

“Tổng tài Hoắc thị Hoắc Hàn Đình đến rồi.”

Cái gì?

Toàn thân Trần Mạn Tư nổi da gà!

Rõ ràng mọi thứ đều đang đi theo hướng tốt, sao Hoắc Hàn Đình lại ám ảnh như bóng ma tìm đến cô?

Dự án máy bay không người lái của Hoắc thị năm nay vừa lúc là đối thủ cạnh tranh với công ty của họ, như nước với lửa.Vì muốn gặp cô, Hoắc Hàn Đình chẳng để tâm đến bất cứ điều gì sao?

Trần Mạn Tư và Phó Ngọc vừa đi qua máy chấm công, liền nhìn thấy Hoắc Hàn Đình và các vệ sĩ phía sau anh, khí thế bừng bừng đi đến.Cảnh này, kiếp trước Trần Mạn Tư không biết đã nhìn bao nhiêu lần.

Lần đầu tiên, cô còn cảm thấy anh thật đẹp trai và quyến rũ, nhưng sau đó, chỉ còn lại sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Dù cô chạy đến chân trời góc biển, Hoắc Hàn Đình đều có cách tìm thấy cô, bắt cô trở về.Cuộc sống ngột ngạt như vậy, còn khó chịu hơn là giết cô!

Trần Mạn Tư đã không còn giữ thể diện, không đợi thang máy, trực tiếp chạy vào lối đi an toàn.Bỏ lại một mình Phó Ngọc đang cầm ly trà sữa, hút rột một ngụm.

Vừa lúc điện thoại của Cố Hoài gọi đến, anh ta có chút không yên tâm về năng lực của Trần Mạn Tư, nên đã gửi mã số cho Phó Ngọc.

“Khối mã số cơ mật quan trọng như vậy mà anh gửi thẳng cho tôi, anh không khỏi quá tin tưởng tôi rồi sao?”

“Anh biết nhân phẩm của em, em tuyệt đối không phải là kẻ thất tín bội nghĩa.”

Hoắc Hàn Đình tiến đến gần Phó Ngọc. Giọng nói khàn khàn truyền vào tai Phó Ngọc, và qua ống nghe điện thoại, cố ý hay vô tình, nói cho đối phương nghe.

“Phó tiểu thư, tối qua, cảm ơn cô.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play