Phòng trong chủ viện được sưởi ấm bằng lò than nên rất ấm, Hoài An vừa vào cửa đã cởi áo khoác dày ra, nhẹ nhàng tiến đến mép giường.
Cả nhà đều ở đó, tổ mẫu ngồi trên ghế con bên giường. Trần Manh vẫn còn rất yếu, môi trắng bệch, tựa vào hai chiếc gối mềm chồng lên nhau, tay bưng bát cháo thịt thanh đạm, trên bàn bày mấy món ăn thanh đạm ngon miệng, nhưng hình như chưa động đến.
Thằng bé quá yên tĩnh, đến nỗi cả phòng nghe rõ tiếng kim rơi. Dưới ánh mắt của cả nhà, nó từ từ ăn cháo từng ngụm một, không phát ra tiếng động.
Hỏi gì nó, hoặc là gật đầu, hoặc là lắc đầu, chưa từng mở miệng nói một lời. Nó như vậy, lại thêm bệnh nặng chưa khỏi, mọi người cũng không tiện ép nó nói chuyện.
Trần thị thấy Hoài An vào, cũng không ngăn cản nữa, chỉ ôm lấy tiểu tôn tử vào lòng, nhìn tiểu chất tôn thở dài.
Hoài An cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như mọi đứa trẻ khác, khi không khí trong nhà quỷ dị, chỉ biết nín thở nhìn sắc mặt người lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play