Hoài An muốn kiếm tiền, các bậc trưởng bối lại như đá bóng. Thẩm Duật đá cho Hứa Thính Lan, Hứa Thính Lan lại gói ghém thành nơ bướm rồi ném cho ông ngoại.
Hôm sau, với cái giá là buổi tối phải học bù, Hoài An mang theo quà cáp do cha mẹ chuẩn bị đến nhà họ Hứa. Hứa Thính Lan đang chịu tang, không tiện về nhà mẹ đẻ. Từ ngày Hoài An mãn tang đến giờ, nó đều tự đến thăm ông bà ngoại một mình.
Nhà họ Hứa lớn hơn nhà họ Thẩm vài lần, vườn tược cũng độc đáo hơn. Trên tường và cửa sổ, hoa văn hình dạng khác nhau. Sau mỗi ô cửa đều ẩn hiện một cảnh sắc khác, hoặc là cành lá đan xen, hoặc là hoa thơm cỏ lạ đua nở. Rõ ràng là do thợ làm vườn cao tay chăm sóc.
Đi qua mấy hành lang dài, qua vài cái Nguyệt Lượng môn, Hoài An mới đến nội trạch. Ông bà ngoại từ trước đến nay thương yêu nó, ôm vào lòng vuốt ve một hồi. Lúc này, họ mới gọi cậu Hứa Thiếu Ngang ra.
Cậu còn trẻ, mới ngoài hai mươi, nhưng đã gánh vác hơn nửa sản nghiệp của gia đình. Nghe Hoài An nói về ý định của mình, cậu cười ngửa tới ngửa lui, nhưng dưới ánh mắt sắc bén của nhị lão, lại cố nén trở về.
Hứa lão gia nhìn cháu ngoại, trong lòng tan nát. Nhà họ Hứa đời đời làm ăn buôn bán, máu buôn bán đã ăn sâu vào xương tủy. Nhưng chẳng ai đỗ đạt công danh chính thức. Trong thời đại trọng nông ức thương này, điều đó cực kỳ bất lợi cho sự phát triển lâu dài của gia tộc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play