Dư Trì cần đủ sức để tận dụng tổng cộng sáu lần cơ hội. Dù điểm đổi mới vẫn giữ ở 0, nhưng sáu lượt câu vẫn có hiệu lực.

Cô không lãng phí bất kỳ cơ hội nào,  mong cho từng lượt câu nhanh chóng, may mắn là sáu lần câu đầu đều thành công mà không tốn điểm đổi mới.

Lượt câu thứ năm mang lên một đôi vật phẩm tĩnh lặng, còn hơi thô sơ, Dư Trì cẩn thận lấy. Lượt câu thứ sáu là một chiếc dù nhỏ, tạm thời cất ở cạnh bè gỗ. Lượt câu thứ bảy xuất hiện một chiếc rương que, mở ra bên trong có mười bao que cay, cô cất vào kho. Lượt câu thứ tám ra một bộ “5 năm khoa cử, 3 năm thi thử”, vẫn còn dùng được sau này. Lượt câu thứ chín là một nồi điện, không cần cắm điện, bấm nút là tự nóng, ăn liền được.

Cuối cùng, Dư Trì tính thời gian, đã gần 11 giờ, nhẹ nhàng thở ra, kéo cần câu lên. Mỗi lần câu đều kéo lên một rương đen, mở ra thấy bên trong là một hộp văn phòng phẩm, có mười lăm cây bút mới tinh.

Dư Trì sửng sốt: “Chẳng phải bộ này đi kèm với ‘5 năm khoa cử, 3 năm thi thử’ sao? Sinh tồn trong trò chơi thật kỳ lạ… Chắc có thể bán để lấy tiền trao đổi.”

Trong trò chơi có hai hình thức giao dịch: bán bình thường và đấu giá. Bán bình thường giống như bán Coca, định giá sẵn, người chơi muốn mua thì thanh toán là xong. Đấu giá là người mua đưa ra báo giá, hệ thống chia giá, nếu người bán đồng ý thì giao dịch thành công.

Dư Trì dùng vạn năng cần câu câu được nhiều vật phẩm hữu dụng, quyết định mang bộ “5 năm khoa cử, 3 năm thi thử” và hộp văn phòng phẩm lên giao diện đấu giá. Nồi điện cô cũng treo lên đấu giá, vì có lửa, ăn uống sau này sẽ phong phú hơn.

Trên kênh trò chuyện, người chơi bàn tán rôm rả về việc cô câu được những vật phẩm này, nhưng Dư Trì chỉ tập trung vào việc thu thập và nâng cấp gỗ, giao dịch là điều tất yếu để đạt mục tiêu.

Sau một ngày dài trên biển, cơ thể và tinh thần cô đều mệt mỏi. Dư Trì quấn chân lại, nghỉ một lát, rồi không lãng phí thời gian, mỗi giờ lại thức dậy chế tác băng vải và băng keo.

Dù trời còn tối, kênh trò chuyện vẫn sôi nổi. Cô mở tin nhắn, thấy rất nhiều người hỏi nguồn vật phẩm, thậm chí tò mò giới tính và tình trạng của cô. Dư Trì xóa hết tin nhắn, chuẩn bị đón 6 giờ sáng trên biển rác tiếp theo.

Cô tỉnh dậy, mệt mỏi nhưng vẫn tiếp tục câu vật liệu từ biển. Những thứ này có thể mang lên giao dịch, dễ dàng thành tiền mà không cần mạo hiểm tính mạng. Hai ngày “tay mới bảo hộ” sắp kết thúc, Dư Trì cần nhanh chóng tìm cách xử lý mấy đầu cá mập quái vật.

Trò chơi này, với cô, chỉ cần vạn năng cần câu và kỹ năng chữa bệnh, không cần lo lắng tài nguyên hay bị thương. Có lửa, có đồ ăn, nếu cần còn có thể dùng băng vải và băng keo trao đổi.

Dư Trì thở dài, chuẩn bị bữa sáng. Hôm qua cả ngày chỉ ăn hai chiếc bánh mì và một lọ nước, đói đến choáng váng. Cô quyết định nấu một bữa thật hoành tráng: bỏ nước khoáng vào nồi điện, đợi nước sôi, rồi mở ra thùng bò kho, thêm mì gói và gia vị, nấu mì ăn liền theo kinh nghiệm cũ.

Hương thơm lan tỏa, Dư Trì nuốt nước bọt, chăm chú nhìn nồi. Mì gói vốn là món yêu thích từ nhỏ, giờ ăn lại, cảm giác như bữa tiệc lớn giữa biển rộng, gió biển thổi nhẹ, cô tận hưởng khoảnh khắc này.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play