Cơn bệnh tái phát khiến cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào. Hoài Đồng tùy ý vật mình xuống giường, úp mặt vào gối, nằm bất động.
Ngay khi cậu nằm xuống, con Hắc Xà từ trong túi cậu bò ra, nó sốt ruột dùng đuôi cuộn lấy viên kẹo đưa đến trước mặt cậu.
Hoài Đồng khẽ động ngón tay, nhưng không thể nâng tay lên được. Cậu cố gắng hé mắt, cố tỏ ra bình thường.
Đôi mắt màu cam của cậu chạm phải ánh mắt hiền lành, mềm mại của con rắn.
Vảy trên lưng con Hắc Xà lấp lánh dưới ánh đèn trông rất đẹp, có thể thấy chủ nhân của nó rất quan tâm và chăm sóc nó chu đáo.
Mắt rắn xoay tròn, lại một lần nữa đưa viên kẹo cuộn trong đuôi đến trước mắt cậu.
Dù toàn thân vẫn đau nhức nhưng Hoài Đồng không nhịn được cười. Cậu xoa đầu con Hắc Xà, hỏi: “Sao hôm nay lại là kẹo vị dâu?”
Cậu lại giơ ba ngón tay, vẫy vẫy trước mắt con rắn: “Ba ngày rồi, ba ngày liền toàn một loại kẹo.”
Con Hắc Xà không hiểu cậu nói gì, nó chỉ khẽ phun lưỡi, quấn quanh cổ cậu, thè lưỡi bên tai cậu, vẫn cố chấp đưa viên kẹo đến trước mặt cậu.
"Được rồi." Cơ thể đã hồi phục chút sức lực, Hoài Đồng miễn cưỡng bĩu môi, với tay lấy viên kẹo, bóc giấy gói ra.
Vị ngọt nhẹ nhàng của dâu tây át đi mùi máu tanh trên đầu lưỡi, Hoài Đồng như oán trách, nói với con Hắc Xà hiền lành đang nằm trên tay mình: “Lần sau tôi muốn ăn vị nho.”
Con Hắc Xà nhắm mắt lại, không thèm để ý đến ông chủ đang tùy hứng.
Hoài Đồng đặt con Hắc Xà về tổ nhỏ của nó, duỗi người, với vẻ mặt bình thường gọi lại ba cuộc điện thoại bị cậu cúp máy trên đường về.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, Hoài Đồng nhanh chóng duỗi thẳng tay, đảm bảo điện thoại cách xa mình nhất có thể, đồng thời bịt tai lại.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ thuần thục, không mất quá một giây.
“Hoài! Đồng! Lại dám cúp máy của tôi!!”
Hoài Đồng ngậm viên kẹo trong miệng, vị dâu tây dịu ngọt xoa dịu vị giác đang xao động, cơ thể như mềm nhũn ra. Cậu lười biếng nằm co trên sofa, chậm rãi nói: “Bác sĩ Thích, tôi đâu có.”
Bác sĩ Thích tên là Thích Trần Nhiên, tự nhận mình là bác sĩ chủ trị của Hoài Đồng (mặc dù Hoài Đồng chưa bao giờ thừa nhận điều đó). Anh ta là "vị bác sĩ nhiệt tình" mà Hoài Đồng gặp được khi vô tình bước nhầm vào "phòng khám dỏm" một năm trước.
Chỉ là khám bệnh nhầm một lần, vậy mà đã bám riết lấy cậu suốt một năm không buông, nếu không phải nhiệt tình thì là gì?
Hoài Đồng ôm gối hình đầu gấu trúc, ngáp một cái.
Người ở đầu dây bên kia dường như đã hít sâu ba bốn lần để bình tĩnh lại mới hỏi: “Hôm nay đã uống thuốc chưa?”
Chai thuốc vẫn còn trong túi, nhưng Hoài Đồng không chút do dự đáp: “Rồi.”
"Thật không?" Thích Trần Nhiên cười như không cười.
Mặt Hoài Đồng không đổi sắc, lại ném một viên kẹo vào miệng: “Đúng vậy.”
Ngay khi cậu vừa dứt lời thì cửa bỗng vang lên tiếng gõ. Đồng thời, giọng Thích Trần Nhiên cũng vang lên ngoài cửa: “Hoài Đồng, tôi biết cậu ở trong đó. Hoặc là mở cửa, hoặc là tôi phá cửa vào.”
Nhớ đến cách Thích Trần Nhiên phá cửa, Hoài Đồng nhíu mày.
Rõ ràng, cánh cửa cũ kỹ của căn hộ thuê không thể chịu nổi sự tháo dỡ bạo lực lần thứ hai của bác sĩ Thích.
Vì tiết kiệm khoản tiền sửa cửa còn lại, Hoài Đồng thở dài, đành chịu thua, lê dép đi mở cửa.
Cửa mở ra, Hoài Đồng dựa vào khung cửa. Cậu vén lọn tóc đen trước trán, cụp mắt xuống, “Có chuyện gì?”
Giọng điệu nhàn nhạt lại lạnh lùng, một bộ dạng không muốn cho người ta vào cửa.
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, toát lên vẻ bất cần đứng ngoài cửa. Tóc ngắn, lông mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng, ngũ quan góc cạnh. Đuôi mắt hẹp dài, mí mắt khép hờ, khi nhìn người khác vô cớ toát ra một vẻ khiêu khích tà mị.
Bộ mặt này không giống bác sĩ, mà giống trùm xã hội đen hơn.
Dễ dàng dọa khóc trẻ con.
Hoài Đồng không định cho anh ta vào, anh ta cũng không tỏ vẻ tức giận.
Trong mắt anh ta, hành vi của Hoài Đồng chẳng khác nào một con nhím đang đối mặt với kẻ lạ, theo bản năng dựng hết gai lên để bảo vệ mình.
Trùm xã hội đen Thích Trần Nhiên ngậm điếu thuốc, bật lửa, liếc nhìn cậu: “Chưa uống thuốc đúng không?”
Hoài Đồng ngửi thấy mùi thuốc lá, khẽ nhíu mày gần như không thể nhận ra, lúc này mới ngẩng mắt lên, nghiêm chỉnh nói: “Bác sĩ Thích, hút thuốc có hại cho sức khỏe.”
Trước mắt anh ta, chàng thiếu niên tóc đen mắt cam đang nhìn anh ta với đôi mắt đẹp đẽ nhưng lờ đờ, mí mắt sụp xuống, trông như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Thích Trần Nhiên biết rõ cậu đang mỉa mai, ghét bỏ mùi thuốc khó chịu. Nhưng bộ dạng nghiêm chỉnh nói ra những lời này của cậu, thật sự có chút buồn cười.
Thích Trần Nhiên quả thực cũng bật cười.
Cười nhạo.
Anh ta dập tắt điếu thuốc, nhướng mày, nụ cười không thể che giấu được vẻ tà mị: “Này bệnh nhân, lo cho bản thân mình đi.”
Một lọ thuốc vẽ một đường parabol trên không trung, rơi chính xác vào lòng Hoài Đồng.
Hoài Đồng ngẩn người, cậu đứng thẳng người, lần đầu tiên đánh giá Thích Trần Nhiên trước mắt.
Làn da của người đàn ông hơi ngăm, vóc dáng cao lớn. Vẻ bất cần đời, nhưng lại toát ra khí chất trầm ổn bình tĩnh. Hai điểm mâu thuẫn ấy kỳ lạ hòa quyện vào nhau, tạo nên vẻ phong lưu bất cần, dễ khiến người ta liên tưởng đến một tên côn đồ mặc vest lịch lãm.
Chỉ là, tại sao người này lại tốt với cậu như vậy?
Hoài Đồng chắc chắn, trước đây cậu chưa từng gặp Thích Trần Nhiên.
Một người chưa từng gặp mặt, tại sao sau lần đầu gặp gỡ lại cứ bám riết lấy cậu như vậy?
Hơn nữa thuốc cậu uống rất đặc biệt, bệnh viện thông thường không có, nếu không cố ý tìm thì không thể mua được.
Bị ánh mắt nghi hoặc của cậu đánh giá, người đàn ông ngậm điếu thuốc chưa châm mỉm cười, ngón tay thon dài chạm vào điện thoại vài cái: “Thuốc phải trả tiền. Xem như người quen, giảm giá cho cậu 20%, WeChat hay Alipay?”
Hoài Đồng - người quen chỉ liên lạc qua điện thoại và gặp mặt ba lần trong nửa năm qua: “...”
Năm phút sau, Hoài Đồng nhìn lọ thuốc trong tay ngẩn người, rồi lại nhìn tin nhắn Thích Trần Nhiên gửi trong khung chat WeChat trên điện thoại.
Thích: Hợp tác vui vẻ
Hoài Đồng nhìn tin nhắn đó ngẩn người, cậu bỗng nắm chặt lọ thuốc.
Cậu đã hiểu ra, tên bác sĩ này chắc là mở phòng khám chui lâu ngày không có thu nhập, cuối cùng gặp được một con mồi béo bở như cậu đến tận cửa, không tóm lấy mới là lạ!
Đang lúc cậu buồn bực thì con Hắc Xà không biết từ khi nào đã tỉnh giấc, bò ra khỏi ổ nhỏ, quấn quanh tay cậu.
Cái đuôi quét qua khiến Hoài Đồng hơi ngứa.
"Tiểu Ô đừng nghịch" Hoài Đồng khẽ nhíu mày, tay kia đưa ra gãi cằm con Hắc Xà: “Ba ba đang nghĩ cách kiếm tiền mua sữa bột cho con đây.”
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, con Hắc Xà ngoan ngoãn quấn quanh, nằm im trên vai cậu.
"Tiền... Tiền." Cậu lẩm bẩm.
Chưa đầy một phút sau khi lẩm bẩm xong.
"Surprise!!" Cánh cửa cũ kỹ bị đẩy mạnh mở ra, một gã đàn ông râu ria xồm xoàm lao vào, định nhào tới ôm lấy Hoài Đồng.
Hoài Đồng trơ mắt nhìn cánh cửa đập vào tường, bức tường trắng bệch và cánh cửa cùng lúc phát ra tiếng kêu không chịu nổi, như thể giây tiếp theo sẽ biểu diễn một màn sụp đổ tại chỗ cho cậu xem.
Cửa, sắp hỏng rồi. Cậu liếc mắt, mặt không biểu cảm nhìn về phía gã đàn ông đang lao tới, không chút do dự giơ tay lên.
Con Hắc Xà trườn lên, đôi mắt lạnh lẽo đối diện với gã đàn ông đang ở giữa không trung.
Gã đàn ông vội vàng dừng lại, ngã sấp mặt xuống đất, cằm bị đập đỏ ửng. Anh ta nhăn nhó bò dậy, tay không ngừng xoa đầu: “Đau quá!”
“Hoài Đồng, cậu thật vô tâm!”
Hoài Đồng vô tâm thu tay về, vuốt ve con Hắc Xà, “Tiểu Ô, hôm nay thời tiết đẹp quá.”
Như thể không nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của gã đàn ông.
Gã đàn ông, cũng chính là Mục Đông, thấy Hoài Đồng hoàn toàn không dao động, đành ngồi xếp bằng xuống đất, bí hiểm mở miệng: “Hôm nay không phát sóng trực tiếp, tối nay có phi vụ lớn!”
Hoài Đồng hiện là một streamer trên nền tảng phát sóng trực tiếp Ếch Ếch, Mục Đông là đối tác của cậu.
"Phi vụ lớn gì?" Hoài Đồng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bộ râu của anh ta, rồi lại nhìn quần áo dính đầy bụi bẩn, hỏi: “Anh vừa đi chạy nạn à?”
Mục Đông có khuôn mặt điển hình của người phương Đông, dù không cạo râu, quần áo lôi thôi cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta, ngược lại còn toát ra một vẻ phong trần suy sụp.
Mục Đông bưng ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Anh ta thở hắt ra, khuôn mặt tuấn tú màu mật đầy vẻ bất bình, tức giận nói: “Vấp ngã ở dưới lầu.”
Hoài Đồng suýt quên thuộc tính xui xẻo của anh ta, đồng cảm đưa cho anh ta thêm một ly nước: “Nói đi, phi vụ lớn gì.”
Mục Đông uống nước, nhướng đôi mày sắc lẹm: “Thay người PK, trượt ván."