Núi ở bốn phương tám hướng, cây cối đã bị đốn sạch. Muốn thu thập núi, chỉ có thể đi xa hơn một chút.
Thẩm Tầm thả Lai Phúc ra ở tầng ba, chỉ hướng cho Lai Phúc, đi về phía nam. Bên đó cây cối bị đốn sạch nhất, vì vậy hiện tại rất ít người đi đốn cây ở đó.
Trước thời kỳ mạt thế, không dám thu thập quá nhiều núi, tránh bị người ta phát hiện. Nhưng bây giờ hoàn toàn khác rồi, Thẩm Tầm để Lai Phúc tăng tốc.
Trên mặt đường chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng trắng khổng lồ lướt qua, như ảo ảnh. Nếu vẫn là thời đại thông tin, chụp lại hình ảnh Lai Phúc chạy, tăng tốc gấp đôi gấp ba lần, hẳn là có thể nhìn rõ.
Thẩm Tầm nắm chặt lông cổ Lai Phúc. Nửa tiếng, một người một báo đã ra khỏi thành.
Ra khỏi cổng thành, tầm nhìn trở nên rộng rãi hơn. Trên đường không còn các loại kiến trúc sụp đổ. Lai Phúc tốc độ càng nhanh hơn.
Thẩm Tầm hoàn toàn không dám ngẩng đầu. Gió hai bên thổi vào mặt giống như dao, khiến người ta đau đớn.
Thẩm Tầm giơ tay vỗ nhẹ vào Lai Phúc. Lai Phúc cắm móng vào lớp băng, dừng lại được. “Ao” Chủ nhân dừng quá đột ngột.
Thẩm Tầm trượt xuống khỏi Lai Phúc. Hai chân vững vàng đứng trên mặt băng. Phía sau là thành B, bọn họ bây giờ đã ra khỏi thành.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT