Đàn ong dị hóa nhất thời bị cây dị hóa này chặn đường, chỉ có thể nhìn bóng đen rời đi một cách thèm thuồng.
Ôm trong tay một cái hũ đậy kín, Thẩm Tầm nhúng ngón tay vào, lấy ra một cục mật ong trắng, ngậm vào miệng, “Ngọt quá…”.
Lai Phúc đứng dưới gốc cây, đưa chân trước đặt lên cây, kêu gào đòi Thẩm Tầm cho ăn một miếng.
Lấy cái muỗng từ trong không gian ra, Thẩm Tầm múc một muỗng, đưa đến bên miệng Lai Phúc, Lai Phúc liếm mật ong trên muỗng, mắt híp lại.
Cho Tiểu Hắc một muỗng, Tiểu Hắc tuy đã ăn nhưng rõ ràng không hứng thú với thứ này, nó cũng không nếm ra được mùi vị.
Cho đến khi cái muỗng cào vào đáy hũ, vẫn có thể nghe thấy tiếng cọ xát, Thẩm Tầm đưa cái muỗng lên trước mặt Lai Phúc lắc lắc, “Thật sự không còn gì nữa, đây là chút cuối cùng…”.
Nói xong, ánh mắt nàng lóe lên, Lai Phúc đứng dậy, nhìn vào hũ mấy lần, ánh mắt nó đầy vẻ không tin.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play