Sau một lúc, thuyền trưởng lái du thuyền đến vị trí thích hợp. Hứa Bạch Nghiên đặt ván lướt sóng ở phần bằng phẳng phía đuôi thuyền, ra hiệu cho Hạ Du đứng dậy.
“Cô lại đây, lúc nãy đã nói sơ qua những điều an toàn rồi, bây giờ tôi sẽ hướng dẫn động tác sau khi xuống nước.”
Hạ Du trong lòng vẫn còn chút bực bội, nhưng lúc này thời gian là vàng, cô tự nhiên không muốn tranh cãi với anh thêm nữa. Cô bước đến ngồi xuống, ngẩng mắt nhìn anh, chờ chỉ dẫn.
Hứa Bạch Nghiên: “Tập mô phỏng trước, lát nữa sau khi xuống nước, bước đầu tiên, hai tay nắm chặt dây lướt sóng và ván lướt sóng, chính là phần màu đỏ này.”
Anh vừa nói vừa cúi xuống, dùng ngón tay gõ nhẹ lên ván lướt sóng. Hạ Du nghiêm túc làm theo động tác anh yêu cầu.
“Nắm chặt rồi, đặt gót chân lên ván lướt sóng, khoảng ở vị trí này.” Ánh nắng chiều chói chang, Hứa Bạch Nghiên vừa nói vừa lấy kính râm từ túi ra đeo.
Hạ Du hoàn thành động tác rồi nhìn anh, phát hiện không thấy mắt anh khiến cô thả lỏng hơn một chút. Bởi vì đôi mắt đó khi chăm chú nhìn người khác khiến người ta không thể thoải mái.
“Huấn luyện viên, như vậy có đúng không?”
“Ừ.” Hứa Bạch Nghiên ngồi xổm xuống, “Lát nghe tôi nói hai chữ ‘chuẩn bị’ thì cô buông tay khỏi ván, giơ tay lên cao, ừ… cao khoảng như vậy là được. Sau đó Tiểu Phương sẽ khởi động thuyền, lúc đó tôi sẽ nhắc cô hành động, cô phải lập tức dẫm chân lên ván và ngồi xổm trên đó.”
Nhìn người nghiêm túc nhưng dạy rất cặn kẽ. Sợ cô không hiểu, Hứa Bạch Nghiên còn ngồi vào vị trí của cô làm mẫu đơn giản. Đứng dậy sau đó, anh bảo cô xuống nước.
“Cứ… cứ thế này xuống thôi ạ?”
Hứa Bạch Nghiên nhẹ nhàng nói: “Vậy cô định lướt nước giả trên thuyền đến tối à?”
“…”
Hứa Bạch Nghiên không khách khí: “Xuống đi.”
Thời tiết nóng bức nhưng nước biển không cảm thấy lạnh, Hạ Du hít một hơi thật sâu, thận trọng bước xuống nước. Áo phao nâng đỡ cô, giúp cô nổi trên mặt nước.
Giọng nói của Hứa Bạch Nghiên vang xuống từ phía trên: “Kéo dây chắc tay, đặt tay lên phần màu đỏ trên ván.”
Hạ Du thở một hơi, làm theo.
Hứa Bạch Nghiên đứng ở đuôi thuyền, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, không nhịn được buồn cười: “Lướt sóng đuôi rất đơn giản, nhiều người đứng dậy được ngay lần đầu, không cần hoảng như vậy đâu.”
Hạ Du mím môi, “Thật sao?”
“Thử một cái là biết ngay.” Hứa Bạch Nghiên nói, “Dựng cổ chân lên, nhìn về hướng bên trái, buông ván ra.”
Nói xong, anh liếc nhìn phía sau, “Đi thôi.”
Thuyền trưởng phía sau nhận được tín hiệu, khởi động thuyền.
Sóng dần dâng lên, Hạ Du có thể cảm nhận rõ rệt lực cản từ tấm ván, bên tai nghe thấy chỉ dẫn của Hứa Bạch Nghiên bảo cô ngồi xổm thật vững, nửa người cứng đờ, cô đặt chân lên ván lướt.
Chẳng mấy chốc, sóng càng lúc càng lớn, tốc độ của ván cũng ngày càng nhanh, tim Hạ Du như treo ngược lên, âm thanh bên tai đều không nghe thấy nữa!
“Ưỡn lưng ra, cô đợi chút... đừng đứng dậy vội...”
Thoáng nghe thấy có tiếng người, nhưng lúc này Hạ Du đã không thể khống chế được tấm ván, càng không thể phân biệt anh đang nói gì, dao dật dữ dội hai cái, ngay lập tức chúi xuống nước!
Tấm ván bị văng đi, ngọn sóng ập đến chôn vùi hoàn toàn Hạ Du, nhưng nhờ mặc áo phao, cô vùng vẫy vài cái rồi lại nổi lên trên mặt nước đang dần lắng xuống.
“Hắc, hắc hắc—”
Nước biển cuộn trào, mênh mông vô tận, có chút đáng sợ. May thay, sau một lúc, thuyền lướt sóng cũng quay lại bên cạnh cô.
Cô ngẩng đầu, thấy Hứa Bạch Nghiên đang ngồi xổm ở đuôi thuyền nhìn mình, gió thổi phồng áo khoác của anh, bay phấp phới. Chiếc kính râm dưới vành mũ đã được anh gỡ xuống, đôi mắt màu hổ phách nhạt toát lên sức ép khó tả.
“Uống nước à?” Anh hỏi.
Hạ Du thành thật trả lời: “... Cũng không sao.”
“Lúc nãy cô vội quá, phải cảm thấy thật vững rồi mới từ từ đứng lên được.”
“Ừ... Vậy tôi thử lại lần nữa.”
Hứa Bạch Nghiên gật đầu, ném ván lướt sóng về phía cô, “Hai tay nắm chặt, đặt chân cho đúng.”
Hạ Du làm theo, chỉ là lần này cảm giác căng thẳng trong lòng còn nặng nề hơn.
Hóa ra lướt sóng quả thật là một việc khó khăn, chỉ mới thử một lần như vậy mà cô đã cảm nhận được sự khó khăn khi giữ thăng bằng trên sóng.
Nhưng cô lại nghĩ... việc người khác học được, ắt mình cũng có thể học được thôi.
Với niềm tin đó, Hạ Du lại tiếp tục những lần sau, nhưng không ngờ... mọi chuyện không như cô mong đợi!
Một tiếng đồng hồ trôi qua với hơn mười lần thử, chỉ có hai lần cuối cùng là đứng dậy được, nhưng chưa trượt được bao xa, cả hai lần ấy cũng kết thúc bằng những cú ngã cực kỳ chật vật xuống nước.
Gì chứ lướt sóng, đây rõ ràng là biến tấu nhào lộn nước!
Hạ Du vô cùng tuyệt vọng, khi lần cuối cùng trồi lên từ mặt nước, cô đã kiệt sức, dựa vào sức nổi của áo phao mà ngả ra nằm ngửa.
“Huấn luyện viên, tôi không thể tiếp tục nữa rồi...”
Hứa Bạch Nghiên ngồi ở đuôi thuyền nhìn xuống, hơi nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối: “Vậy là không được rồi sao? Thể lực kém thế?”
Hạ Du lập tức đỏ cả tai: “Tôi... tại tôi ít vận động thôi.”
“Tôi thấy rồi, cảm giác thăng bằng cũng không tốt lắm.” Hứa Bạch Nghiên thẳng thắn đánh giá.
Hạ Du: “...”
Hai người nhìn nhau im lặng.
Hứa Bạch Nghiên bị gió thổi khiến mắt hơi nheo lại, nói: “Cô không có chút nền tảng thể thao nào, tại sao lại đến học lướt sóng?”
Hạ Du sững người, càng im lặng hơn. Cô mím chặt môi, quay đầu nhìn về phía chân trời biển bên kia.
Hơn mười lần thất bại khiến cô chán nản, cũng khiến cô bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Đúng vậy, rõ ràng biết mình có ít tế bào thể thao đến thảm hại, là kiểu người mà điểm thi thể dục trên lớp chỉ vừa đủ đậu, tại sao lại muốn không hay mà đến học lướt sóng chứ?
Hạ Du cảm thấy gần như sụp đổ. Cô chợt nhận ra mình vẫn tự cho mình lý do, kiểu "đến chơi chút thì có sao chứ", nhưng thực chất cô vẫn đang bắt chước Tiết Ân Cẩn.
Nhưng không phải ai cũng là Tiết Ân Cẩn.
Cô không thể trở thành con người lý tưởng của mình, cũng chẳng thể trở thành hình mẫu mà Tống Dữ An thích.
Cô vẫn là cô, không thể vượt qua cuộc sống đầy kích thích và mới mẻ.
"Đáng lẽ tôi không nên đến."
Cô lẩm bẩm nhỏ, nhưng Hứa Bạch Nghiên không nghe rõ, "Cô nói gì cơ?"
"Không có gì."
Hứa Bạch Nghiên: "...?"
Sự im lặng đột ngột của hai người khiến Phương Nguyên phía sau không chịu nổi, ra hiệu cho Hứa Bạch Nghiên rồi dùng khẩu hình nói: "Động viên, động viên nhiều vào, bình thường mà."
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày, bình thường ư?
Lướt sóng đuôi đơn giản như thế, nửa ngày không đứng dậy được là bình thường?
Phương Nguyên nhìn biểu cảm của anh chàng liền biết người này chắc chắn không thể thấu hiểu nổi.
Cũng phải thôi, giống như Hứa Bạch Nghiên - người học lướt sóng một cách dễ dàng, lại còn trẻ tuổi đã có thành tựu lớn trong lướt sóng, làm sao hiểu được sự tuyệt vọng khi người bình thường không thể đứng vững trên sóng.
Thật tội nghiệp!!
Phương Nguyên không nỡ nhìn thẳng, quay lại tiếp tục điều khiển tay lái.
Còn Hứa Bạch Nghiên thì cúi mắt nhìn người dưới nước một lúc, suy nghĩ giây lát cảm thấy như vậy không ổn. Bởi dù bình thường hay không thì đây cũng là học viên đầu tiên của anh.
Và học viên đầu tiên của anh không thể có vấn đề ngay cả việc đứng dậy và lướt một đoạn.
"Hạ Du." Anh lên tiếng, gọi tên cô.
Người dưới biển khẽ động đậy, nhưng không quay đầu lại nhìn anh.
Hứa Bạch Nghiên kiên nhẫn nói: "Nghỉ ngơi năm phút, thử lại một lần nữa."
Hạ Du tâm trạng xuống thấp, giọng u uất: "Một tiếng của tôi hết rồi."
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn đồng hồ, quả thực chỉ còn ba phút.
Nhưng không quan tâm.
"Tôi là huấn luyện viên, tôi biết thời gian." Hứa Bạch Nghiên đứng dậy, "Lát nữa cô nhất định phải nghe theo khẩu lệnh của tôi, tôi bảo làm thế nào thì làm thế đó."
"Nghe rõ chưa?"
"Tôi nghe thấy rồi, nhưng tôi học không được."
Hứa Bạch Nghiên: "?"
"Hơn nữa bây giờ tôi rất mệt, không học nổi nữa rồi." Hạ Du cúi đầu, hai tay quạt nước xoay người, vịn vào đuôi thuyền.
Hứa Bạch Nghiên đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng anh nhất thời muốn ngăn cô lại.
Anh phải để cô thử thêm vài lần nữa, phải để cô học được, nhưng còn chưa kịp mở miệng, người dưới nước đã ngẩng mắt nhìn lên.
"Huấn luyện viên, làm ơn kéo tôi một cái."
Người trước mắt không hề trang điểm, khuôn mặt mộc mạc ướt đẫm, da rất trắng, có lẽ vì thế mà anh càng nhìn rõ hơn vệt đỏ trong đáy mắt cô.
Đỏ hoe, muốn khóc mà không khóc, như bị bắt nạt đến cùng cực.
Hứa Bạch Nghiên sững sờ, dừng lại mấy giây mới đưa tay ra.
"Cảm ơn." Hạ Du mượn lực kéo lên thuyền, lấy khăn choàng quấn quanh người, "Thuyền trưởng, chúng ta có thể quay về rồi."
Phương Nguyên: "À, được được."
Suốt chặng đường im lặng. Hành trình trở về rất nhanh, sau khi cập bến, Hạ Du gật đầu chào Phương Nguyên rồi đi về phía lúc đến.
"Ra quân bất lợi thật." Phương Nguyên lắc đầu khi Hứa Bạch Nghiên đi ngang qua.
Hứa Bạch Nghiên dừng bước.
Phương Nguyên vòng tay qua vai anh, khuyên nhủ: "Anh Nghiên, làm thầy phải có chút kiên nhẫn, nói chuyện cũng phải khéo léo chút. Anh xem, anh làm người ta khóc rồi này."
Hứa Bạch Nghiên nhíu mày: "Anh nghĩ cô ấy khóc là do tôi?"
"Vậy thì còn tại ai nữa?" Phương Nguyên nói, "Người ta không thành công đã rất thất vọng rồi, anh còn châm chọc người ta đứng vững kém, không có năng khiếu thể thao. Cô bé này da mặt mỏng thế, làm sao chịu nổi chứ."
Hứa Bạch Nghiên im lặng không biết trả lời sao.
Phương Nguyên hiếm thấy anh gặp khó khăn trong chuyện lướt sóng như vậy, vừa mới lạ vừa buồn cười: "Thôi, không sao không sao, rút kinh nghiệm, lần đầu dạy học mà, không thành công cũng bình thường! Các huấn luyện viên bình thường khác chắc cũng giống anh thôi."
"..."
Huấn luyện viên bình thường khác? Bình thường? Giống nhau?
Hứa Bạch Nghiên mặt không biểu cảm, đá Phương Nguyên một phát.
—
Trên đường về, mặt trời vẫn thiêu đốt, Hạ Du tắm rửa trong phòng tắm dành riêng cho quý cô Summer rồi thay lại quần áo ban đầu. Tâm trạng cô vẫn không tốt, không chỉ vì sự chán nản bất chợt lúc lướt sóng trên biển, mà còn vì đã tiêu tiền của một giờ đồng hồ mà chẳng thu được kết quả gì.
Tiền bị lãng phí, đáng lẽ đây mới là điều đáng buồn hơn.
Hạ Du thở dài, liếc nhìn quán nước bên cạnh.
Thôi, không nghĩ nữa.
Dù sao bản thân cô vốn đã không dễ thành công.
Tiếng chu gió leng keng, Hạ Du đẩy cửa bước vào quán. Ông chủ buộc tóc vẫn ngồi ở quầy, nhưng lúc này có thêm một người phụ nữ, áo ba lỗ tóc ngắn, dáng vẻ mạnh mẽ, đang pha chế đồ uống.
"Xin chào, cô về rồi à." Ông chủ phát hiện ra cô, lên tiếng chào trước.
Hạ Du gật đầu: "Chủ quán, cho tôi gọi một ly."
"Được thôi, cô xem muốn uống gì?"
Hạ Du cúi xuống nhìn thực đơn, ngay lúc này, cô phát hiện bên cạnh thực đơn còn có một tấm bảng nhỏ: Tuyển nhân viên quán nước, 18-40 tuổi, không phân biệt giới tính. Người có nhu cầu vui lòng liên hệ: 135xxxxxxx!
Tuyển dụng......
Hạ Du trong lòng khẽ động, vừa định hỏi thì tiếng chuông gió ở cửa lại vang lên. Quay đầu nhìn lại, là Hứa Bạch Nghiên.
Anh trông cũng như vừa tắm xong, đuôi tóc còn hơi ẩm, đã thay một bộ quần áo khác.
Hạ Du nhanh chóng thu tầm mắt, tùy ý chỉ một cái tên, "Chủ quán, cho tôi ly này."
"Được rồi, KK, một ly nước xoài."
Người phụ nữ bên trong đáp lời: "Ok~"
Hạ Du trả tiền, nói "Tôi ngồi bên ngoài" rồi vội vã lướt qua người Hứa Bạch Nghiên.
Hứa Bạch Nghiên quay đầu, cánh cửa quán đóng sầm ngay trước mắt anh.
Anh hơi nhíu mày.
"Tôi vừa định hỏi xem cô bé cảm thấy lướt sóng thế nào, kết quả cô ấy thấy cậu đến là chạy mất. Cậu đã đối xử với cô gái đó nghiêm khắc thế nào vậy, nhìn người ta sợ mà xem!"
Sau khi Hạ Du đi ra, chủ quán Trình Lập nói.
Hứa Bạch Nghiên đi đến ngồi lên ghế cao ở quầy bar, "Cho tôi ly nước chanh."
Trình Lập: "Còn tâm trạng uống nước nữa à, học viên không hài lòng, trừ lương đấy."
Hứa Bạch Nghiên liếc nhìn anh ta: "Cô ấy còn chưa nói gì, sao anh biết cô ấy không hài lòng với tôi?"
"Còn cần cô ấy nói sao? Tiểu Phương mười phút trước đã gọi điện cho tôi, bảo cậu trên biển mắng người ta đến khóc lóc thảm thiết."
Hứa Bạch Nghiên: "?"
"Cậu nói xem, một cô gái đáng yêu thế kia. Nhìn ngoan ngoãn, không mê sắc đẹp của cậu, chỉ chuyên tâm học lướt sóng, sao cậu nỡ mở miệng nặng lời?"
"Tôi không mắng..."
"cậu tưởng tất cả mọi người đều như cậu, đứng lên sóng là bay được à? Kiên nhẫn, chuyện này nhất định phải kiên nhẫn."
KK bên cạnh vừa làm nước xoài vừa cười nói: "A Nghiên, cảm giác lần đầu dạy học đã thất bại thế nào?"
Hứa Bạch Nghiên hơi khó chịu: "Ai bảo thất bại? Mấy lần cuối cô ấy đã đứng lên được rồi, học được chỉ là vấn đề thời gian thôi. Lần sau đến thêm một lần nữa là được."
KK cười không nói: "Anh xác định cô ấy còn tìm anh lần sau?"
Hứa Bạch Nghiên tắc nghẹn, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Hạ Du đang ngồi bên ngoài.
Đương nhiên là phải xác định, nếu không có lần sau, thì đúng là lần đầu dạy học đã không dạy được người ta. Xem cái miệng to của Phương Nguyên kia, thì danh tiếng cả đời anh cũng hỏng.
"Nhưng dù có lần sau hay không, trước hết hãy nói vài lời ngọt ngào, dù sao cũng làm người ta khóc rồi." KK lại nói thêm.
Hứa Bạch Nghiên vô cùng bất lực, lại muốn phủ nhận chuyện anh làm người ta khóc.
Nhưng khi nhìn thấy người đang chán nản cúi đầu chơi điện thoại bên ngoài cửa sổ, trong đầu anh bỗng hiện lên đôi mắt đỏ hoe, muốn khóc mà không khóc của cô lúc dưới nước nhìn anh.
Anh có hung dữ đến vậy sao?
Anh cũng đâu có thực sự mắng cô.