Vì quá bận rộn ôn tập và chuẩn bị cho thi cử, sau bữa cơm với Tống Dữ An đó, Hạ Dư lại không gặp anh ấy thêm hai tuần nữa.
Cuối tháng sáu, sắp thi môn cuối cùng, Hạ Dư hẹn Lâm Oanh đến thư viện ôn bài. Khi trời dần tối, Hạ Dư tháo tai nghe ra, vặn vẹo cổ tay một chút rồi cầm điện thoại lên.
WeChat không có tin nhắn chưa đọc, Hạ Dư nhấn vào Moments lướt qua một lúc thì thấy nội dung Tiết Ân Cẩn đăng từ hai tiếng trước.
Hôm đó sau bữa cơm, Tiết Ân Cẩn chủ động đề nghị trao đổi WeChat, Hạ Dư không từ chối, một là không muốn làm mất mặt người ta, hai là… cô tò mò không biết ngoài đời Tiết Ân Cẩn sẽ như thế nào.
Tiết Ân Cẩn đăng tần suất khá cao, mỗi ngày cơ bản đều có một bài, đồ ăn, bạn học, thể thao… Moments của cô ấy đa sắc màu, hoàn toàn khác với cuộc sống bình lặng như nước, bình thường và nhạt nhẽo của Hạ Dư.
Hôm nay Tiết Ân Cẩn đăng nội dung chụp một số thiết bị lướt sóng chuyên nghiệp trong cửa hàng nào đó, trong một tấm hình còn có bóng dáng vài chàng trai, trong đó có một người chính là Tống Dữ An.
Caption kèm theo: Dẫn mọi người đi xem đồ nào.
Tống Dữ An ở bên dưới cho cô ấy một like.
Hạ Dư nhìn với vẻ lơ đãng, trong lòng nghĩ chắc họ gặp nhau khá thường xuyên.
“Này cậu sao thế?” Lâm Oanh bên cạnh để ý thấy cô đang mất tập trung, liền nhỏ giọng hỏi khẽ.
Hạ Dư cất điện thoại đi, “Đói bụng quá.”
“Tớ cũng thế, hay là hôm nay đến đây thôi, đi ăn đi.”
“Okee.”
Hai người thống nhất, thu laptop và sách vở, rời khỏi thư viện.
Giờ này căng tin trường đông nghẹt người, hai người quyết định ra cổng trường ăn đồ nướng.
Quán nướng trước cổng trường này rất được học sinh ưa chuộng, giá cả phải chăng mà chất lượng tốt, bà chủ quán lại đặc biệt thân thiện. Lúc này những chiếc bàn vuông ngoài trời đã kê khá đông người, than hoa lách tách, không khí lan tỏa mùi thơm của gia vị rang và thịt nướng.
Hạ Dư và Lâm Oanh sợ nóng, chọn xong xiên nướng liền vào phòng trong, ngồi xuống chỗ gần máy lạnh nhất.
“Tớ đi lấy đồ uống, cậu uống gì nào?”
Hạ Dư suy nghĩ một chút, nói: “Tớ uiống giống cậu.”
“Giống tớ? Tớ uống bia đấy.”
“Vậy cũng lấy cho tớ một chai bia đi.”
Từ khi quen Hạ Dư đến giờ, Lâm Oanh chưa từng thấy cô gọi rượu bia, dù trước đây cô ấy cứ mời gọi nói rằng đồ nướng và bia kết hợp với nhau là tuyệt cú mèo, nhưng cô cũng không động lòng.
Hôm nay là sao vậy?
“Ồ, Hạ Dư nhà ta lớn rồi hả? Đòi uống rượu bia rồi à?”
Hạ Dư cười: “Không phải cậu nói sao, bia giải tỏa áp lực mà.”
Lúc này, Lâm Oanh đương nhiên cho rằng áp lực cô nói đến là từ việc học, liền vòng vai cô nói: “Đúng đúng đúng, đúng là giải tỏa áp lực thật! Tớ lấy cho cậu!”
Không gì sướng bằng sau cả ngày ôn bài được một bữa đồ nướng, đồ nướng lên sau, hai người cắm đầu ăn.
Ăn được nửa chừng, Lâm Oanh phát hiện Hạ Dư uống bia còn nhanh hơn cả cô, vừa mới lấy cho cô một lon mà giờ đã hết sạch.
Cô lập tức cảnh giác: “Hạ Dư, cậu chắc là uống được không đấy?”
“Oanh Oanh, tớ có phải rất không được lòng người khác không?”
Chẳng đầu đuôi, đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Lâm Oanh sửng sốt: “Sao lại thế, sao cậu lại nói vậy?”
“Tớ cảm thấy mình không được lòng người khác.” Hạ Dư chống cằm, thờ ơ gõ vào cốc, lẩm bẩm, “Hình như mọi người đều không chọn tớ.”
Cô nói không to lắm, nhưng Lâm Oanh vẫn nghe rõ, “Cậu với Tống Dữ An có chuyện gì à? Anh ấy nói không thích cậu? Sao anh ấy có thể không thích cậu chứ?! Đợi đã, dù thật sự là vậy đi nữa thì cũng là do anh ấy không có mắt thôi!”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Oanh nhìn Hạ Dư trước mắt đang mở to đôi mắt nai tơ, vừa ngây thơ vừa hoài nghi nhìn cô, cảm thấy nhận thức của người này về bản thân có chút không ổn.
Thực ra cô chỉ là hơi hướng nội và kín đáo, ngày nào cũng áo phông quần dài không biết ăn mặc mà thôi, tuyệt đối không phải là không được lòng người khác.
“Cậu nhìn xem, da cậu đẹp thế này, ngũ quan thanh tú thế này, đáng yêu chết đi được! Còn body của cậu nữa, sau này đừng mặc mấy bộ đồ rộng thùng thình trẻ con nữa, ngực to eo thon như vậy nên khoe ra chứ!” Lâm Oanh tức điên lên, “Cậu là kiểu con gái vừa đáng yêu vừa gợi cảm, tính cách lại còn cực kỳ tốt nữa, Tống Dữ An biết cái gì! Này, đừng vì anh ấy từ chối cậu mà nghĩ như vậy chứ, cậu chắc chắn được lòng người khác mà.”
Hạ Dư cảm thấy đầu ong ong, cô hơi nghiêng đầu, có chút mơ hồ.
Lâm Oanh đang nói gì vậy.
Cô thật sự được lòng người khác ư?
Không có đâu.
Tống Dữ An không thích cô, ba mẹ cũng không thích cô, chị và em trai cô thì càng xa cách hơn.
“Có phải tính cách hoạt bát, giỏi thể thao, toàn thân toát lên vẻ tràn đầy sức sống, mới được nhiều người thích không nhỉ.” Đầu óc Hạ Dư có chút rối bời, cô đột nhiên cứng nhắc cho rằng, đúng là như vậy.
Bởi vì nhớ lại, chị cô từ nhỏ đã rất hoạt bát, cũng rất biết làm nũng, rất được ba mẹ cưng chiều.
Em trai thì có năng khiếu thể thao, thường xuyên cùng ba đi đánh bóng, và cậu ấy còn rất biết nói lời ngon ngọt với họ, lần nào cũng khiến ba mẹ vui vẻ.
Chỉ có cô, chỉ có cô là không hoạt bát cũng không chủ động, cả người đều rất nhạt nhẽo.
Từ khi chuyển từ nhà ông bà về hồi cấp hai, hình như cô luôn là người thừa trong gia đình này.
“Tống Dữ An nói à? Anh ấy thích kiểu hoạt bát, thích thể thao ư?” Lâm Oanh hỏi.
Tâm trí Hạ Dư lại bị kéo về từ chuyện ba mẹ, cô lắc lắc lon bia, nói: “Ừm. Anh ấy chắc thích những cô gái hoạt bát, giỏi thể thao, lướt sóng giỏi nữa.”
“Hả? Lướt sóng?”
“Nhưng giỏi lướt sóng có gì ghê gớm lắm không?” Hạ Dư nheo mắt, ợ một cái, “Tớ mà đi học thì chắc chắn, chắc chắn cũng học rất nhanh!”
Lâm Oanh hơi bối rối: “Gì với gì thế này, sao lại liên quan đến lướt sóng nữa rồi.”
“Oanh Oanh, hay là hè này chúng mình đi Hải Thành đi? Đi lướt sóng!”
“Cậu nghiêm túc đấy à... Đi xa thế tớ phải bàn với mẹ tớ đã.”
“Bố mẹ tớ ít quản tớ lắm, tớ đi đâu họ cũng không để ý.” Hạ Dư nói nói tự nhiên hào hứng, “Vậy cậu gọi điện hỏi mẹ ngay đi, được thì chúng ta cùng đi.”
“Hạ Dư, cậu say rồi à?”
“Không say! Tớ nghiêm túc đấy!”
—
Ba ngày sau, môn thi cuối cùng kết thúc.
Bốn người trong ký túc xá lần lượt rời đi, bước lên đường về nhà. Nhà Hạ Dư ở trong thành phố, kéo một vali, đứng ở trạm xe buýt trước cổng trường chờ xe.
Nhà cô ở một khu chung cư phía nam thành phố, kết hợp xe buýt và tàu điện ngầm khoảng một tiếng rưỡi, khi về đến nhà thì trời đã tối.
“Hạ Dư, sao con về rồi?” Khi đẩy cửa vào, bốn người trong nhà đang dùng bữa tối ở phòng ăn, mẹ cô, bà Đường Uyên Hoa có chút ngạc nhiên nhìn cô.
Hạ Dư kéo vali vào: “Môn cuối cùng thi xong rồi, nên con về.”
“Ồ, vậy là hôm nay thi xong à, sao con không nói sớm, để ba đến trường đón con.”
Hai ngày trước khi gọi điện cho mẹ, cô có nhắc là hôm nay thi xong, chỉ là mẹ không nhớ thôi.
Nhưng cũng không sao, bản thân cô vốn cũng không muốn làm phiền người khác đến đón.
“Không cần đâu, con đi xe buýt về cũng nhanh lắm.”
Đường Uyên Hoa nói: “Vậy được, đi rửa tay đi, lại đây ăn cơm đi.”
“Vâng.”
Hạ Dư tạm thời bỏ vali lại, vào nhà vệ sinh rửa tay xong, ngồi xuống bàn ăn.
Lúc nãy trước khi cô về, có lẽ họ đang bàn xem kỳ nghỉ hè mỗi người sẽ làm gì, lúc này lại tiếp tục chủ đề đó.
Sau bữa cơm, em trai Hạ Chí Viễn kéo ba đi chơi game.
Hạ Chí Viễn năm nay mới lên cấp hai, một học kỳ không được động vào điện thoại, nghỉ hè xong đâm ra nghiện điện thoại. Ba mẹ cũng rất chiều cậu, dù gì cũng đã hạn chế dùng điện thoại cũng đã lâu rồi.
Một bên khác, chị gái Hạ Tâm Chi và mẹ ngồi trên sofa nói chuyện.
Hạ Tâm Chi lớn hơn cô hai tuổi, năm nay vừa tốt nghiệp, đang trong giai đoạn tìm việc. Nhưng chị ấy sớm đã định trước khi đi làm sẽ cùng các bạn đi du lịch tốt nghiệp một chuyến, nên lúc này đang mè nheo mẹ cho một khoản kinh phí du lịch.
Hạ Dư ngồi một bên nghe họ nói chuyện, ăn một lúc hoa quả thì nghe thấy mẹ đành phải đồng ý cho chị ấy đi chơi. Chị ấy rất vui, ôm mặt mẹ mà thơm lia lịa.
Một khung cảnh rất thân mật và ấm áp.
Cô lại có chút không thích hợp.
Một lúc sau, Hạ Dư lặng lẽ về phòng.
Bên ngoài cửa phòng, vẫn có thể nghe thấy mơ hồ tiếng cười đùa chơi game, nói chuyện bên ngoài.
Hạ Dư nằm trên giường, nhìn lên trần nhà thẫn thờ một lúc.
Nũng nịu ba chơi cùng mình, thân thiết quấn quýt bên mẹ… Cô có chút ghen tị, nhưng cũng không thể nào bắt chước được.
Lúc cô sinh ra, ba mẹ công việc còn rất bận rộn, chỗ ở cũng chật chội, nên chỉ có thể mang chị gái theo bên người, còn cô thì được gửi về quê cho ông bà nội.
Lúc nhỏ cô nghĩ không có chỗ ở, họ cũng không có cách nào. Nhưng sau khi em trai ra đời, họ lại có thể mang thêm một người theo bên cạnh rồi.
Khi còn nhỏ, cô đột nhiên không thể hiểu nổi, tại sao chỉ có mình cô không thể sống cùng ba mẹ, tại sao chỉ có mình cô bị bỏ rơi.
Cô rất ghen tị với chị và em trai, và luôn mong được ở bên ba mẹ. Mãi đến khi lên cấp hai, công việc của ba mẹ ổn định, chuyển đến nhà mới, nguyện vọng của cô mới được thỏa mãn.
Nhưng... thiên vị vẫn là thiên vị, xa cách vẫn là xa cách, dù thời gian sau này có bù đắp thế nào, cũng không kịp nữa rồi.
Ting —
Điện thoại đột nhiên reo.
Hạ Dư phát hiện là cuộc gọi video của Tống Dữ An, liền ngồi dậy trên giường, nhấn nghe.
“Tiểu Dư, nhìn thấy không? Em thích cái nào? Anh mua về cho em.”
Theo giọng nói của Tống Dữ An là một dãy vòng tay bằng vỏ sò tinh xảo xinh đẹp, ống kính hướng vào chúng, lần lượt trưng bày.
Hạ Dư biết Tống Dữ An hôm nay đã ở Hải Thành rồi, vì hôm qua cô còn thấy ảnh khởi hành Tiết Ân Cẩn đăng trên vòng bạn bè, cả nhóm họ cười rất tươi trước ống kính.
Hạ Dư nói: “Anh đang ở biển à?”
“Ừm, một khu chợ ven biển, anh thấy mấy thứ này khá đẹp, mua cho em một cái. Cái này thì sao, còn có vỏ sò màu tím nữa.”
Hạ Dư khẽ cong môi: “Rất đẹp.”
“Vậy thì lấy cái này.”
“Được, cảm ơn anh.”
Ống kính xoay chuyển, xuất hiện khuôn mặt Tống Dữ An.
Hạ Dư không nhịn được hỏi: “Lướt sóng ngoài biển vui không?”
“Vui lắm, nhưng thật sự khá khó.”
“Ồ.”
Tống Dữ An: “Bây giờ em đang làm gì thế?”
“Không làm gì cả, em chỉ ở nhà thôi...”
Tống Dữ An nói: “Ở nhà nếu em thấy chán, hoặc không vui, có thể đến Hải Thành chơi cùng anh cũng được.”
Anh ấy dường như luôn biết cô là người không vui khi ở nhà.
Hạ Dư hơi động lòng, vừa mở miệng định nói gì đó, đột nhiên thấy trong khung hình của anh ấy xuất hiện thêm một người.
“Tống Dữ An, đang nói chuyện với ai thế, mau lại đây ăn khuya đi!”
Tiết Ân Cẩn trong khung hình mặc một chiếc váy dài, màu xanh lục rực rỡ, rực rỡ như mùa hè, kết hợp với nụ cười của cô ấy, cả người dường như đang phát sáng.
Hạ Dư nuốt lại lời định nói.
“À, là em gái à! Xin chào xin chào!” Tiết Ân Cẩn để ý thấy cô trong ống kính, liền chen vào bên cạnh Tống Dữ An chào hỏi. Hạ Dư cũng khẽ gật đầu đáp lại.
Tống Dữ An: “Tiểu Dư, vậy anh tắt máy nhé, anh qua đó ăn chút gì đã. Vòng tay chọn cái này nhé.”
“...Vâng.”
Ống kính rung lắc, hình ảnh biến mất.
Trước khi tắt máy, Hạ Dư nghe thấy giọng nói đùa cợt của Tiết Ân Cẩn vang lên, “Đều là bạn bè cả, sao không thấy cậu mua cho tôi một cái! Quá đáng thật đấy.”
Tống Dữ An cười cười: “Được rồi được rồi, cậu chọn đi, tùy ý chọn.”
Sự xuất hiện của Tiết Ân Cẩn khiến Hạ Dư không muốn nói điều vốn định nói với Tống Dữ An nữa.
Thực ra tối hôm ăn đồ nướng, cô đã mua vé máy bay đi Hải Thành rồi.
Lúc đó cô hơi say, nên mọi quyết định đều đột ngột và hấp tấp.
Lướt sóng, ánh nắng, bãi biển...
Sự cứng đầu lúc say khiến cô cũng muốn đi học lướt sóng, cũng muốn rạng rỡ và tươi sáng.
Nhưng lúc này nhìn thấy anh và Tiết Ân Cẩn cùng nhau, cô tỉnh táo lại, và cũng rút lui.
Cô đi, có lẽ sẽ thành thừa thãi.
Hạ Dư nhìn thông tin vé máy bay trong điện thoại im lặng một lúc, lại tự an ủi mình, nếu chỉ đi chơi một mình thì cũng được thôi. Dù sao nghỉ hè cũng không muốn ở nhà, trong thẻ ngân hàng còn tiền tiết kiệm từ việc làm thêm hè năm nhất.
Cô chỉ đơn thuần muốn học lướt sóng mà anh ấy nói rất vui, muốn đi ngắm biển, cũng không sao cả...
Như Hạ Dư dự đoán, ba mẹ cô không có phản ứng gì nhiều với việc cô hẹn bạn đi Hải Thành chơi, một là vì cô không xin tiền họ đi du lịch, hai là dạo này công việc của hai người lại bận rộn, cũng không quản nổi cô muốn làm gì.
Vì vậy, vào ngày khởi hành, cô thu dọn hành lý, một mình đến sân bay.
Khi máy bay hạ cánh xuống Hải Thành đã là tối, bước ra khỏi sân bay, Hạ Dư bị nhiệt độ nóng bức ùa vào mặt khiến cô lùi lại một bước.
Nhưng hơi ẩm từ gió biển lại khiến lòng cô dâng lên một sự sảng khoái khó tả.
Khóe miệng cô không nhịn được nở nụ cười, bắt một chiếc taxi ở sân bay, đến homestay mà cô đã thuê.
Homestay nằm cách biển không xa, Hạ Dư vừa thu dọn hành lý vừa gọi điện cho Lâm Oanh.
Ban đầu Lâm Oanh cũng định đi cùng cô, nhưng mẹ cô ấy đột nhiên bị ốm, cô ấy phải ở nhà chăm sóc, ước chừng phải một thời gian nữa mới có thể đến tìm cô.
“Không sao không sao, cậu chăm sóc mẹ cho tốt đi, một mình tớ không vấn đề gì đâu.”
“Thôi được rồi... Vậy cậu nhớ chú ý an toàn đấy.”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Đêm đã khuya, Hạ Dư không ra ngoài nữa, tắm xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô mới chuẩn bị ra ngoài thăm quan.
Tối qua cô tra trên mạng, vùng biển này có rất nhiều người lướt sóng, ở đây là thuận tiện nhất. Vì vậy sau khi hỏi thêm quầy lễ tân có cửa hàng lướt sóng nào được đề xuất không, cô khoác chiếc túi nhỏ tìm đến.
Từ homestay đi ra, dọc đường toàn cây dừa, nhìn xa xa còn có thể thấy bãi cát trắng xóa và làn nước biển xanh ngắt.
Hạ Dư tâm trạng vui vẻ đi hơn mười phút thì thấy một cửa hàng lướt sóng treo ván lướt sóng trước cửa, trên cùng còn treo tên tiếng Anh: Summer.
Nhưng nhìn nó không hoàn toàn là lướt sóng, vì bên trong còn có cửa hàng kinh doanh đồ uống và tráng miệng, dưới ô lớn trước cửa có khá nhiều khách đang uống đồ lạnh.
Hạ Dư đi theo con đường rải sỏi vào trong, đẩy cửa cửa hàng.
“Chào mừng, bạn cần gì ạ?”
Lên tiếng là một người đàn ông sau quầy bar, làn da màu mạch, tóc dài buộc đuôi ngựa, mặc chiếc áo phông hoa, trông khá hiền lành.
Hạ Dư tiến lên hỏi: “Xin hỏi, ở đây có dạy lướt sóng không ạ?”
“Có chứ, cô gái, là người mới bắt đầu à?”
“Vâng, lần đầu tiên em chơi.”
“Khi nào em muốn học, anh có thể sắp xếp huấn luyện viên cho em.”
Hạ Dư: “Bây giờ bắt đầu được không ạ?”
“Bây giờ à...”
“Vâng, làm phiền anh sắp xếp cho em một huấn luyện viên giỏi.” Hạ Dư do dự một chút, bổ sung thêm, “Phải rất giỏi ạ.”
Người đàn ông vốn định nói hôm nay các huấn luyện viên trong cửa hàng đều đã được sắp xếp hết rồi, không thể nào sắp xếp ngay cho cô được, nhưng thấy cô gái trước mắt khuôn mặt chân thành, đáng yêu quá, thật không nỡ để cô thất vọng mà về.
“Ừ... Em muốn huấn luyện viên giỏi à, vậy thì đúng lúc trong cửa hàng có một người giỏi nhất.” Người đàn ông chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên giơ tay về hướng nào đó trong cửa hàng, “A Nghiễn, có học viên nè!”
Hạ Dư theo phản xạ quay đầu nhìn theo ánh mắt anh ta, chỉ thấy ở vị trí gần cửa sổ trong cửa hàng, ngồi một người đàn ông, khoảng hơn hai mươi tuổi.
Bên trong anh mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài là áo sơ mi ngắn tay rộng màu xanh nhạt, đội mũ lưỡi trai, không nhìn rõ thần sắc, chỉ có thể thấy đường viền hàm góc cạnh, da rất trắng.
Anh lười biếng dựa vào ghế, trước mặt đặt một ly đồ uống đá màu đỏ sẫm, đang xem video trên điện thoại. Nghe thấy có người gọi, anh mới hơi ngẩng mắt nhìn lại, trên mặt không có biểu cảm, ánh mắt hơi lạnh có chút bất mãn.
Khi ánh mắt Hạ Dư chạm vào anh, cô sững sờ vài giây, nhất thời quên mất phản ứng.
Và ông chủ tóc dài phía sau cô dường như hoàn toàn đoán được cô sẽ có phản ứng như vậy, cười khẽ nói: “Hài lòng chứ, nhân vật đẹp trai nhất cửa hàng chúng tôi, tôi bảo anh ấy làm huấn luyện viên cho em!”
“Không, không cần đâu.”
“Hả?” Lúc này đến lượt ông chủ sửng sốt, “Tại sao?”
Lại có lúc nhan sắc đỉnh cao không dùng được!
Hạ Dư mặt lộ vẻ xấu hổ, hạ giọng nói với anh ta: “Chủ tiệm, anh tìm cho em một huấn luyện viên giỏi đi, làm ơn...”
Lúc này ông chủ bật cười: “Tại sao em nghĩ anh ấy không giỏi?”
Hạ Dư không muốn người kia ở không xa nghe thấy cô nói anh không tốt, nên vẫn rất nhỏ tiếng nói: “Anh ấy trắng quá. Trông có vẻ... không ổn lắm.”